Biểu cảm trên gương mặt của tiểu Tôn tổng trở nên phức tạp, kinh ngạc lại pha chút hứng thú.
\”Thế nào, Hòa tiểu thư đây là muốn tranh giành người với tôi sao?\”
Hòa Mộc mỉm cười: \”Tranh giành hoa khôi của kỹ viện, chẳng phải ai trả giá cao hơn sẽ thắng sao?\”
Mục Thanh Nhiễm giành lại bản hợp đồng trên tay Hòa Mộc, cẩn thận đọc từng câu, như thể đang xem xét để ký hợp đồng với khách hàng của công ty.
\”Hợp đồng này không phù hợp.\” Mục Thanh Nhiễm nói, \”Tôi không thể sinh con trai cho cô.\”
Nói xong, đưa lại hợp đồng cho Hòa Mộc rồi quay người đẩy cửa bước ra.
Hòa Mộc thẩn thờ vài giây, nhanh chóng đuổi theo ra hành lang, nắm lấy cổ tay của Mục Thanh Nhiễm, cười lạnh nói: \”So với tôi, cô cảm thấy làm tình nhân cho một gã đàn ông đã có vợ hãnh diện hơn sao? Hay cô lại muốn sinh con trai cho ai đó?\”
Vì quán tính, Mục Thanh Nhiễm va vào vòng tay của Hòa Mộc, nhưng rất nhanh cô lùi lại một bước và đứng vững lại.
Hòa Mộc nhìn vào mắt của Mục Thanh Nhiễm, cố tìm trong đó dù chỉ có một chút cảm xúc khác lạ, nhưng đáng tiếc là không có.
Hòa Mộc cố giữ bình tĩnh, tay không giảm lực nói : \”Đồ của tôi không thích người khác đụng vào. Dù có dùng xong không cần nữa, cũng là chính tay tôi vứt. \”
Đôi mắt đen láy của cô giống như một dòng xoáy sâu không đáy \”Người cũng vậy\”
Mục Thanh Nhiễm không nói gì, yên lặng nhìn Hòa Mộc, có thể đang đợi cô nói tiếp.
\”Nếu cô không hài lòng với hợp đồng có sẵn này, chúng ta lập một bản mới.\” Hòa Mộc cười nhạt, \”Cô yên tâm, tôi không có hứng thú để cô sinh con trai cho tôi. Tôi chỉ cần một món đồ chơi biết nghe lời, trong một năm. Trong thời hạn hợp đồng, cô có thể giữ vững vị trí giám đốc của KM, điều này rất có lợi đối với cô.\”
Cổ tay của Mục Thanh Nhiễm bị nắm chặt, mạch máu xanh trên mu bàn tay đều hiện rõ lên.
Cô nhìn tay hai người đang quấn lấy nhau, rồi lại nhìn vào mắt Hòa Mộc, khẽ cười. Nụ cười như thể gặp đối thủ trên bàn đàm phán, lịch sự mà xa cách.
\”Trước khi đàm phán với người khác, không phải nên giới thiệu bản thân trước sao?\” Mục Thanh Nhiễm nói, \”Nếu không tôi làm sao tin rằng cô là lựa chọn tốt hơn so với Tôn tổng.\”
Trong mắt Hòa Mộc bùng lên một ngọn lửa, \”Tôi không tin mấy năm qua cô không biết một chút tin tức gì về tôi.\” Giọng nói nhanh dần đầy khiêu khích, \”Nếu cô lo lắng tôi lại bám lấy cô, thì cô không cần lo lắng, tôi mấy năm qua chơi đùa qua không ít phụ nữ, không phải không có cô thì không được. Đừng coi bản thân mình quá quan trọng!\”
Cô muốn thể hiện sự phóng khoáng hết mức có thể, như thể Mục Thanh Nhiễm đã hoàn toàn biến mất khỏi trái tim mình.
Nhưng lại hiện vài tia máu trong khóe mắt, cùng với giọng nói hơi khàn, vẫn vô tình làm lộ sự yếu đuối của cô.
Thực ra, những ngày tháng không có Mục Thanh Nhiễm, cuộc sống của cô chỉ biết lao về phía trước mà chạy, không để ý thời gian, không biết mệt mỏi, không biết chạy bao xa, không còn khả năng yêu ai, càng không có sức lực để gần gũi với một người nào khác.