Kết thúc trận đấu, Lã Tiềm Lạc vừa hít thở sâu vừa rời khỏi sân. Tiêu Thanh chờ đợi đã lâu, vừa nhìn thấy nàng bước ra, đối phương liền ném khăn về phía nàng.
“Cảm ơn.”
Sau đó, Lã Tiềm Lạc nhận nước từ tay bạn thân, sảng khoái uống hết một nửa. Tiêu Thanh kéo nàng ngồi xuống hàng ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn nàng vô cùng sâu xa.
“Trận rồi đánh hay lắm. Chút nữa chúng ta đánh đôi đi.”
Lã Tiềm Lạc không từ chối, vui vẻ nhướng mày một cái.
“Được.”
Trò chuyện được vài câu, Tiêu Thanh lại lấy ra một phần bánh ngọt, hình như là bánh kem vị việt quốc.
“Gần đây mới mở một tiệm bánh ngọt, cậu đã thử chưa?”
Đối phương vừa hỏi vừa đút bánh vào miệng Lã Tiềm Lạc. Chỉ vừa nếm thử, nàng liền kinh ngạc đến mở tròn mắt, sau đó quay sang nhìn Tiêu Thanh, cảm thán một câu: “Ngon quá!”
Lã Tiềm Lạc đưa tay che miệng, nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến món bánh đó lại ngon đến thế. Không quá ngọt gắt, độ ngọt vừa phải, vị việt quốc cũng rất rõ ràng.
Tiêu Thanh mỉm cười xinh đẹp, ăn xong một thìa lại đút cho Lã Tiềm Lạc thêm một thìa.
“Ngon lắm phải không?”
Nàng gật đầu mấy cái, trong mắt có chút suy tư, không biết dì Hữu Hữu của nàng có thích loại này không. Trước kia, nàng không thấy Cố Hữu Hữu ăn nhiều bánh ngọt, mỗi lần đều là nàng mua thì cô mới chịu động đến.
Có lẽ cô không thích những thứ như vậy, nhưng loại bánh này ngon quá, điều đầu tiên Lã Tiềm Lạc nghĩ đến chính là lúc mua, sẽ mua cho Cố Hữu Hữu một phần để cô nếm thử.
Vậy nên, nàng gần như không nghĩ ngợi gì mà hỏi Tiêu Thanh về tiệm bánh mới mở đó.
“Ở gần đây sao? Là ở chỗ nào vậy?”
“Cậu thích rồi à?”
Lã Tiềm Lạc khẽ gật đầu. Sau đó, Tiêu Thanh lại gửi vị trí tiệm bánh cho nàng, nửa đùa nửa thật nói:
“Gửi vị trí cũng tính phí đấy nhé! Tớ muốn một phần vị… xoài đi.”
Nàng vừa xem xét vị trí trên bản đồ, vừa cười cười đáp ứng đối phương.
“Được, ngày mai mua cho cậu.”
Tiêu Thanh vốn dĩ chỉ muốn đùa nàng một chút, thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm thành thật của nàng, cô lại có chút ngờ hoặc.
“Cậu đang nói thật sao?”
Lúc này, Lã Tiềm Lạc còn đang bận nghĩ nên mua vị gì cho Cố Hữu Hữu, nghe bạn thân nói, nàng liền đảo mắt nhìn cô.
“Lừa cậu làm gì?”
Nhớ lại hai năm tiếp xúc, Cố Hữu Hữu hình như thích ăn nho nhất, vậy nên Lã Tiềm Lạc lại cân nhắc, có nên mua một phần bánh kem vị nho hay không, hay là nên mua vị việt quốc vừa thử.
Cố Hữu Hữu thích nho, nhưng việt quốc cũng không tệ.
“Tiêu Thanh, cậu từng ăn qua vị nho chưa?”


