[Bhtt] [Thực Văn] Viết Xuống Chút Hồi Ức – Hiện tại 37 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Bhtt] [Thực Văn] Viết Xuống Chút Hồi Ức - Hiện tại 37

Cuộc họp kết thúc chỉ sau 3 ngày. Lão An đi hạng thương gia về. Còn tôi, sau một chuyến tàu ngắn vài giờ, tôi đổi chuyến đến một thành phố lớn khác để học buổi huấn luyện tiếp theo. Sau khi tung hoành khắp các nẻo đường, tôi mới phát hiện ra rằng tiếng Anh của người dân xứ này hay như lời đồn.

Buổi tập huấn mà tôi tham dự có ý nghĩa hơn nhiều so với những buổi hội nghị. Tôi rất mong muốn được học kiến thức từ các môn học. Các bạn học đến từ khắp nơi trên thế giới. Trong số đó, vài người mà tôi cho là ôm trùm cùng ngành cũng đến, vài người từ tập đoàn lớn của chúng tôi cũng đến, một người đến từ Mỹ, một người đến từ Nhật Bản.

Mà có một hiện tượng rất thú vị là, người đến từ Mỹ là người Nhật, người đến từ Nhật lại là người Mỹ. Sự tình cờ trùng hợp như vậy khiến cả hai đều ngạc nhiên không thôi.

Hai giờ trước buổi tập huấn đầu tiên, tôi nhận được một sấp danh thiếp trên tay chỉ trong một thời gian ngắn. Sau đó, quay về khách sạn, lật lần lượt từng chiếc, cuối cùng cũng tìm thấy đối tượng mà tôi muốn làm quen và kết bạn. Ngày hôm sau, xác định đúng người, chủ động đi bám lấy người ta.

Có thể khi viết ra điều này, mọi người sẽ nghĩ tôi rất thực dụng, nhưng đây là một bí quyết được nhiều người biết đến trong các lớp đào tạo. Trên thực tế, những cái gọi là hội nghị và lớp đào tạo do các doanh nghiệp và thương nghiệp tham dự đều có chung mục đích với những bữa tối và bữa tiệc riêng mà chủ tử nhà tôi hay đến. Khi công ty phát vé mời bạn tới, không phải để bạn tỏ ra thanh cao hay chỉ đến để học vẹt sách vở. Hơn nữa, không chỉ các hội nghị kinh doanh mới như vậy, kể cả các hội nghị học thuật cũng vậy.

Nhưng đúng thật, tôi đã được mở mang kiến thức hơn rất nhiều. Ít nhất, những lời lẽ không tầm thường và những trải nghiệm hiểu biết sâu sắc của họ rất bổ ích đối với tôi. Tôi rất dễ dàng thấy từ họ những điểm mạnh hơn tôi. Kết quả là, tôi bắt đầu không ngừng đem ra so sánh với bản thân.

Vì vậy, trong tuần đầu tiên, tôi chăm chỉ hoạt động giao du trong tiết học và ngoài xã hội vào ban ngày, đến tối, nhất là sau khi kết thúc những bữa tiệc tụ tập bắt buộc phải có hằng đêm. Khi bỗng nhiên trở về tình trạng ở một mình, tôi có cảm giác vô cùng mất mát như bị rút mất linh hồn vậy.

Ưu điểm và sở trường của những người đó khiến tôi phải ghen tị đến đỏ cả mắt. Tất nhiên cũng không có nghĩa tôi không nhìn ra được thiếu sót và khuyết điểm của họ, nhưng những khuyết điểm đó tôi có đâu, phải lo lắng làm gì, thế nên tôi lại bắt đầu so sánh với bản thân, bắt đầu lên kế hoạch, bắt đầu tính toán và bắt đầu suy nghĩ về những điều mà Lão An đã đề cập với tôi trong cuộc họp.

Đêm nào Thẩm Phương cũng gọi điện đến khách sạn cho tôi đúng giờ. Đêm trước khi chị ấy đến, qua điện thoại, chị nói: \”Đừng tiếc gì một người xảo quyệt mưu mô như vậy. Đi theo một ông chủ như thế sẽ rất vất vả.\” 

Lời của chủ tử khiến tôi rất cảm động. Đêm đó, tôi ngồi trước cửa sổ, uống một tách cà phê hòa tan, nhìn con đường ngoài cửa sổ dần dần trở nên vắng vẻ, ngẩn ngơ đến tận rất khuya. Ngoài đó, tôi thấy một chiếc xe đi tới rồi dừng lại. Có người loạng choạng bước ra từ trong chiếc xe, hoá ra là một trong những \”thần tượng\” mà tôi mới quen biết cách đây không lâu. Tôi nhìn người đàn ông lịch lãm vào ban ngày đó, kéo áo khoác lên, bước đi loạng choạng, qua cửa kính, hình như tôi còn nghe thấy âm thanh chửi bới khi say khướt. Ông ấy cứ bước đi như vậy, đi được nửa đường, ông cúi xuống, có lẽ là nôn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.