21-02-2007 – 11:54:54
Một bé lợn bông là do lão Ấn cho, tên là Victoria, là của tôi, đặt tên như vậy để tưởng nhớ nơi tôi lần đầu tiên trút bỏ bao tình cảm của mình trên đất nước này.
Sau đó gặp bé Wilbur trên đường có ngoại hình y hệt Victoria, bé bị bỏ rơi dưới đất một cách đáng thương, có nhiều người đi đi lại lại như vậy mà không ai để ý đến bé. Thế là tôi mua bé về làm bạn với Victoria, đặt tên là Wilbur để tưởng nhớ một nơi đã mang lại bước ngoặt thay đổi cho tôi. Tất nhiên, trùng hợp chú lợn trong câu chuyện cổ tích đó cũng tên là Wilbur.
Ban đầu tôi muốn giữ Wilbur, cho Thẩm Phương Victoria. Bởi vì khi tôi nhìn thấy Wilbur, bé trông như vừa bị người ta dẫm lên, bẩn bẩn lăn lông lốc trên nền đất, như chó ăn phân vậy, à không, như heo ăn phân. Không cao quý xinh đẹp điệu đà như Victoria, lại còn thơm nữa. Ban đầu Thẩm Phương không có ý kiến gì, nhưng khi nghe tôi nói về lý do mua Wilbur, chị đột nhiên thay đổi ý định, kiên quyết đòi chiếm đoạt Wilbur. Vì vậy, Wilbur được lấy theo họ chị ấy. Victoria lấy theo họ tôi.
Khi đi, Thẩm Phương đề nghị muốn trao đổi với nhau, tôi thấy giống như chia cách thời Xuân Thu Chiến Quốc vậy, đại khái chị nói, nếu em chọc giận chị, hãy chống mắt lên xem con của em có sống yên ổn được không. Tất nhiên, tôi tốt bụng, tôi không nỡ bắt nạt Wilbur. Tôi chỉ ghi nợ thôi! Hie Hie Hie~~~~~
Gần đây tôi phải bắt đầu chăm chỉ thiết kế bản kế hoạch. Lão An nhấn mạnh vô số lần – nguyên tác! Nhất định phải nguyên tác!!
Sáng nay viết dàn ý chưa đầy 300 chữ! Lão An không hài lòng. Tôi cũng không hài lòng! Thẩm Phương ban đầu mới vui vẻ, cũng không hài lòng cùng tôi. Vì tâm trạng tôi không tốt. Bởi vì tôi có thái độ không tốt.
Những lời các bạn nhỏ thân thân thân thân viết khiến tôi vô cùng xúc động. Thật ra tôi cũng hiểu, chỉ là tâm lý tôi không ổn, có nhiều lúc não chỉ chạy được một loại chương trình, nhất là khi chương trình này chiếm dung lượng quá lớn, não tôi sẽ luôn bị sập nguồn từ lúc nào không hay, cứ sập nguồn sẽ quên đi hết, đợi sau khi Restart nghĩ lại thì thấy hối hận.
Vì vậy, sau đó tôi đã xin lỗi Thẩm Phương, hơn nữa trịnh trọng tuyên thệ trước Thẩm Phương rằng: cánh cửa nhà em sẽ luôn rộng mở vì chị, chị muốn đến lúc nào cứ đến! Lần sau em sẽ không từ chối yêu cầu kiểm tra của chị vì bất kỳ lý do gì, hãy trừng phạt tinh thần em bằng cách bắt em nói tiếng Quảng Đông cả ngày! Ngoài ra có thể bắt chéo tay kéo tai ngồi xổm xuống rồi nhảy lên tại chỗ, vừa hát vừa nhảy: Tôi là một con cóc lười biếng, ộp ộp ộp ộp…. em sẽ nhảy cho đến khi Lãnh Đạo hài lòng! Nhảy xong sẽ đứng lên hét ba lần: tự hào vì phục vụ Lãnh Đạo, xấu hổ vì làm trái Lãnh Đạo! — Phải hét một cách hùng hồn, vang dội, như mây trôi nước chảy —- Đương nhiên, nếu chị hài lòng, chị có thể nói, các đồng chí vất vả rồi, để làm câu kết. Nếu như vẫn không hài lòng, có thể thêm chữ \”nghỉ\” sau câu \”các đồng chí vất vả rồi\”… hoặc những việc khác nếu như chị muốn…
Mặc dù ở Anh không cho phép xử phạt thể xác, nhưng, tôi thà bị xử phạt thể xác còn hơn phải nói tiếng Quảng Đông cả ngày. Mạnh mẽ yêu cầu Thẩm Phương xử phạt thể xác!