Sau bữa ăn đó, tôi cũng gọi điện cho Ji Shang. Trước hết chúc mừng sự hợp tác suôn sẻ của bọn họ, sau đó lại nói: \”Chú Ji đúng là có thực lực hùng hậu. Bố cháu điều tra mãi, mà cuối cùng vẫn hợp tác với chú.\” Ji Shang như bị tôi đốp chát, chú ậm ừ vài tiếng mới nói: \”Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta liên minh mạnh mẽ…\” Tôi nghe hắn dõng dạc hùng hồn, thầm nghĩ, người này đúng là thủ đoạn, nếu đi đóng phim, có lẽ hắn sẽ hốt hết cả giải Oscar lẫn Quả cầu vàng.
Có vẻ như Ji Shang vẫn còn muốn bịp tôi, hắn khen tôi tuy còn trẻ nhưng tầm hiểu biết không phải loại thường, và mường tượng tương lai sẽ ra sao khi tôi tiếp quản việc của bố tôi. Tôi cười nhạt, lập tức cắt ngang lời khen của hắn, tôi nói, cháu chỉ là một A Đẩu yếu đuối kém cỏi, chú đừng gửi gắm quá nhiều hy vọng, cháu ấy à, cháu chỉ cần phần của cháu thôi.
Nói xong, Ji Shang mau chóng chuyển chủ đề rồi cúp máy. Lúc đầu tôi rất đắc chí vì đã vạch trần thủ đoạn của Ji Shang trước mặt hắn, rồi lại không khỏi băn khoăn, không phải hôm trước tôi đã nói không đi gây chuyện với họ nữa hay sao? Bị thiệt còn không thành vấn đề sao? Nhưng, bộ dạng giàu có hống hách chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt của bố luôn khiến tôi phải đố kỵ đến ngứa ngáy chân răng. Tôi cũng không biết phải làm gì nữa, đúng là bế tắc đủ đường.
Trong thời gian đó, tôi không ngừng thở dài, lần nào nghe thấy, mẹ cũng phải giảng giải và khóc lóc một phen. Dần dần, ngay cả khi giận tôi cũng không dám tuỳ tiện thở dài, chỉ biết chạy đến bên Thẩm Phương với bản mặt ủ rũ như bị ai thiếu nợ vài chai dầu Tiểu Ma Du.
Thẩm Phương cũng chỉ cho rằng tôi chỉ đang buồn vì chuyện tình cảm, nhưng tôi thực sự thích nghe chị khuyên tôi.
Cách khuyên của chị khác cách khuyên của mẹ tôi, mẹ bảo tôi nghĩ lại lỗi lầm và từ đó sửa đổi bằng cách bới móc những khuyết điểm của tôi, trong khi Thẩm Phương thì ngược lại, chị cố gắng khai quật những ưu điểm mà đến cả tôi cũng không phát hiện ra, khiến tôi có thêm bội phần tự tin đối mặt với đời.
Chỉ trong nháy mắt đã đến mùng năm.
Sáng hôm đó, trước tiên tôi đưa Thẩm Phương đến hội chùa trong thành phố, không biết trong số các bạn đã có ai từng thấy hội chùa ở Bắc Kinh chưa. Đó chắc chắn là một nơi lý lưởng để vui chơi.
Những thứ đồ và trò chơi trong đó thực chất chỉ được người ta nhặt nhạnh mang đến, không có gì hiếm lạ, thậm chí có bày ra đường cũng sẽ bị coi là ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố. Tuy nhiên, khi chúng được gộp lại với nhau, cộng thêm niềm vui năm mới, thực sự có thể khiến già trẻ lớn bé nào cũng phải xắn tay áo lên xông pha chen lấn vui biết chừng nào.
Đúng là cả biển người, ban đầu tôi và Thẩm Phương bị chen lấn đến mức hai đứa bị tách nhau đến mấy lần. Tôi thầm ân hận bản thân vì đã không làm chiếc sim điện thoại cho chị. Nhưng, có vẻ như hôm đó tôi đặc biệt may mắn, cứ khi nào tôi sốt ruột muốn tìm trạm phát thanh hoặc định gọi 110, chợt quay đầu lại, ắt sẽ thấy chị xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Đến lần thứ ba khi tôi lại tìm thấy chị, tôi thậm chí còn có chút kích động muốn cho chị một cái hôn lên má, nhưng có lẽ do chột dạ, vì dù có là ở Trung Quốc, nếu hai cô gái như tôi và chị thật sự hôn nhau cũng sẽ không khiến người ta quá để ý, nhưng tôi vẫn kìm lại, chỉ nhéo mạnh lên tay chị.