BẠN ĐANG ĐỌC
Nguyện đánh đổi cả thanh xuân này, để nhận lấy hạnh phúc trọn đời bên cạnh nàng.
Cố Yên Chi – Giảng viên ngành ngôn ngữ học của Đại học Kinh Nguyên. Nàng sinh vào một ngày mùa hạ của tháng 3, tính cách dịu dàng, hòa nhã, xinh đẹp đơn thuần như thiế…
Tháng 11, thời tiết ngày càng lạnh hơn, lá cây rụng khắp sân trường, những tán cây cao to lộ ra cành khô trơ trọi chỉ còn lác đát vài cái lá. Thi giữa kỳ vừa kết thúc, không oi bức như mùa hè nhưng cái lạnh của những tháng cuối năm vẫn không thể làm giảm đi áp lực cho các học sinh. Thứ duy nhất khiến bọn họ cảm thấy đáng chờ mong là một chuỗi ngày lễ tết sắp đến.
Cứ mỗi kỳ thi Cố Yên Chi lại bị các lão sư gọi đến văn phòng để giúp họ chấm bài. Thật hiếm lắm mới có một buổi giải lao được ngồi yên tĩnh trong lớp để đọc sách. Hạ Thanh Khê nhìn tấm lưng bé nhỏ mà thẳng tắp của Cố Yên Chi, sáng nay cô đến trường thấy nàng khoác một chiếc áo len dày, lúc này là buổi trưa thời tiết ấm áp hơn một chút nên áo len đã được cởi ra.
Ngụy Thùy đi đến bàn học của Cố Yên Chi, cô ta cúi người nói gì đó vào tai nàng. Cố Yên Chi không có một chút phản ứng, chỉ mất khoảng 5 giây, Ngụy Thùy liền đứng thẳng dậy đi ra khỏi lớp. Hạ Thanh Khê nhìn theo Ngụy Thùy, đến lúc cô ta đi qua khỏi cánh cửa, cô lại đảo mắt nhìn Cố Yên Chi, nàng không có biểu hiện gì cả, vẫn lặng lẽ ngồi đọc sách.
Hạ Thanh Khê định dời tầm mắt đi thì thấy Cố Yên Chi đóng sách lại, cất vào hộc bàn, nàng đứng lên đi về phía cửa lớp, mọi hành động và biểu hiện đều nhẹ nhàng bình thường. Khi Cố Yên Chi đi khỏi lớp, Hạ Thanh Khê cũng không có chủ ý mà đứng dậy bám theo. Đến khi cô phát hiện thì không biết bằng cách nào mình đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ.
Hạ Thanh Khê không có ý định đi theo nữa cô định quay lưng về lớp bỗng nghe được bên trong có tiếng nói.
_ Cố Yên Chi, bây giờ không có ai ở đây mày không cần phải diễn kịch nữa?
Hạ Thanh Khê nhận ra giọng Ngụy Thùy, không lẽ lúc nãy cô ta đi đến bên bàn của Cố Yên Chi là muốn gọi nàng đến đây? Hơn nữa Cố Yên Chi vậy mà không sợ, lần trước suýt bị Ngụy Thùy đánh, lần này lại dám một mình đi gặp cô ta.
_ Tôi không hiểu cậu nói gì, lớp trưởng cậu nói thẳng đi. – Cố Yên Chi vẫn bình tĩnh đáp.
_ Chính mày là người đã nói với lão sư chuyện tao đánh nhau có đúng không?
_ Không! – Cố Yên Chi thẳng thắn trả lời, cũng không một lời giải thích.
_ Cố Yên Chi trước mặt tao không cần diễn. Lần trước mày đi báo với Chân lão sư tao gian lận trong lúc kiểm tra, lão sư đã gọi cho mẹ của tao để báo cáo. Tao đi tìm mày tính sổ, nhưng số mày cũng rất may mắn, Hạ Thanh Khê không biết từ đâu chui ra cứu mày một mạng. Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại dám đi mách lẻo chuyện tao đánh nhau, dù mày ghét tao thì cũng nên đường đường chính chính, chuyện tao đánh nhau liên quan gì đến mày mà mày xen vào. Hôm nay mày không nói rõ tao sẽ không để mày ra khỏi đây! – Ngụy Thùy nói ra một tràng chất vấn Cố Yên Chi.
_ Lớp trưởng tôi không làm, nếu như thật là tôi báo với lão sư thì tôi nên làm đến cùng sao còn để cậu quay lại đây chất vấn tôi. – Cố yên Chi không nặng không nhẹ phản bác.
_ Bởi vì mày thích giả làm một người hiền lành, nhân từ. Mày muốn biến tao thành kẻ phản diện. – Ngụy Thùy quát lớn.