\”Chúng con từ lâu đã thân thiết hơn quan hệ đối tác.\”
Tô Uyển gượng gạo nở nụ cười trao cho Trương phu nhân, trực tiếp cắt ngang câu nói của Trương Đình Ngữ còn chưa kịp hoàn thiện. Ánh mắt đầy hàm í của nàng toàn bộ đều đặt lên người Trương Đình Ngữ. Nữ nhân kia lúc nãy không phải là muốn như thế ra quỹ trước mặt mẹ mình chứ? Trương Đình Ngữ dù có muốn càn rỡ Tô Uyển cũng không thể nhắm mắt hùa theo cho được. Bây giờ mỗi bước đều cần suy tính thật kĩ càng trước khi quyết định, tùy tiện hạ xuống một quân cờ cũng có thể khiến giông tố ập đến.
\”Vậy con càng phải giúp bác khuyên bảo tiểu Ngữ! Mau mau dựng vợ gả chồng đi thôi.\”
Trương phu nhân nguyên lai là chưa từng thấy qua con gái bị ai khống chế như thế, lòng vừa sinh ra tia kinh ngạc vừa ẩn chút vui mừng, có lẽ Tô Uyển sẽ thật sự giúp bà khuyên bảo được đứa con gái cứng đầu kia. Đôi mắt trìu mến nhìn Tô Uyển, mang theo còn là tia hy vọng tràn trề.
Tô Uyển ngồi đối diện cười càng thêm sáng lạn, tựa hồ lời nói kia không hề ảnh hưởng đến tâm tư nàng một chút nào. Liếc mắt nhìn Trương Đình Ngữ một chút, Tô Uyển dâng lên tiếu ý hào sảng đáp lại.
\”Trương phu nhân yên tâm, Trương tổng bộ dáng lớn lên thật rất liêu nhân, chẳng qua nàng…có tiêu chuẩn đặc biệt thôi.\”
\”Vẫn cứ là mau mau tuyển lựa đi.\”
Trương phu nhân chỉ có thể ra sức hối thúc, cơ bản chuyện tiêu chuẩn của lũ trẻ bà một chút cũng không hiểu được. Chỉ cần con gái thấy tốt thì bà sẽ liền cho là tốt không đắn đo. Nay nghe Tô Uyển hứa hẹn giúp đỡ khiến tâm bà không khỏi vui vẻ hơn rất nhiều. Kết thúc cuộc nói chuyện, Tô Uyển rất nhanh liền tư duy hậu sự. Nếu hiện tại tiếp tục ở lại, rất có thể sẽ khiến Trương phu nhân sinh ra nghi ngờ, bởi vậy nàng tìm một cái lí do thân bất do kỉ hướng Trương mẹ vợ thú nhận, liền trở lại phòng ngủ thu dọn.
Đang lúc đem ví tiền bỏ vào túi xách nhỏ mà người kia chuẩn bị cho nàng, từ phía sau bất ngờ lại ập đến cỗ mùi hương thân quen đem nàng ghì chặt. Trương Đình Ngữ yên lặng dựa vào lưng Tô Uyển cảm nhận nhịp tim của người trước mặt đang vì hành động của nàng mà nhiễu loạn. Rõ ràng Tô Uyển chỉ cao hơn nàng 5cm, vậy mà khi đôi con ngươi chạm nhau say đắm, nàng lại có cảm giác Tô Uyển có thể gánh cả bầu trời vì nàng. Thực vững chắc, mà cũng thật khiến người ta an tâm.
\”Xin lỗi em…\”
Thanh âm rất nhỏ như cơn gío thoảng qua phát ra từ đầu môi Trương Đình Ngữ. Nàng xấu hổ, vô cùng xấu hổ với dũng khí tình yêu của Tô Uyển. Khi nàng ta có thể vì nàng chống lại cả mẹ ruột, vì nàng hét lớn với thế gian thừa nhận thì năm ngón của nàng chỉ dám đan thấu với Tô Uyển trong bóng tối. Khoảnh khắc nhìn thấy khóe môi kia dâng lên mang theo nặng trĩu tâm sự, nàng bất giác muốn làm càn một lần. Nhưng bất ngờ thay, người luôn khao khát công khai đó lại lên tiếng ngăn nàng lại. Ánh mắt yêu thương che chở, hành động vị tha mà Tô Uyển trao nàng, tuyệt sẽ không có người thứ hai trên thế gian.
\”Ngốc, sao lại xin lỗi em?\”
Tô Uyển quay nửa đầu ra sau, tình cờ chạm phải đỉnh đầu Trương Đình Ngữ. Nàng lặng lẽ dựa vào đó bật cười, hai tay ôm lấy \”càng cua\” ở trước bụng.