Cám dỗ mà Đào Miên bày ra cuối cùng vẫn thất bại trước năng lực kiềm chế của Dương Thanh Vân, bằng không cô đã làm nàng ngay trong văn phòng trường.
Sau khi trở về nhà, thấy căn hộ không một bóng người, đối với việc ba mẹ thường xuyên vắng mặt, Đào Miên sớm đã hình thành thói quen, nàng vào bếp lấy ra một gói mì, đang định nấu thì chuông cửa vang lên liên tục.
Nàng đoán là Dương Thanh Vân đến, mở cửa ra, nhìn người trước mặt quả nhiên là cô, trong tay còn xách thêm một túi đồ. Đào Miên nghiêng người để cô tiến vào, tò mò hỏi:
\”Thanh Vân tỷ , bên trong túi là gì thế?\”
Dương Thanh Vân nhìn gói mì đặt trên bàn, liền cầm lên ném thẳng vào thùng rác.
Liếc mắt nhìn nàng, cô nói \”Không phải chị đã nói với em là không được ăn mấy thứ này rồi hay sao?\”
Đào Miên rụt đầu lại, nhìn gói mì vị thịt bò cay trong thùng rác với vẻ mặt đầy thương tiếc, thấp giọng:
\”Lần sau em sẽ không ăn nữa!\”
\”Còn có lần sau?\”
Dương Thanh Vân đi vào bếp, mở túi đồ ra, bên trong là rau dưa và ngưu bái*.
Đào Miên đi phía sau cô, tiến gần lại xem, nhìn cô xử lí ngưu bái, hưng phấn mở miệng: \”Oa, Thanh Vân tỷ làm ngưu bái ăn sao?\”
Nàng vội vàng cầm lấy tạp dề với ý định giúp cô mặc vào, nhưng vóc dáng nàng so với Dương Thanh Vân lại vô cùng nhỏ bé, cô cong eo hạ thấp người, nàng mới choàng qua được và thắt dây lại.
Dương Thanh Vân đưa chân đá nhẹ vào cô bé đang lấy tay vịn vào cửa, nói \”Ra ngoài chờ đi, phòng bếp nhiều khói với dầu lắm.\”
Đào Miên cười hì hì, hướng đến cô gửi một cái hôn gió.
Dương Thanh Vân hạ mi mắt, giương khóe miệng đón lấy.
Nàng đem bài tập về nhà ra, đặt lên bàn cơm rồi ngồi làm. Đồng thời cũng lén xem Dương Thanh Vân đang bận việc trong phòng bếp.
Một người phụ nữ có bao nhiêu lạnh lùng, nghiêm túc thì khi vào phòng bếp cũng sẽ bị nhiễm lấy \’bụi trần\’, bầu không khí sinh hoạt bây giờ vô cùng ấm áp.
Mang tạp dề hơi cong eo, những ngón tay thon dài của cô đang xử lí ngưu bai bị đông đá.
Dương Thanh Vân thay đổi vẻ đen mặt ban đầu của mình, trở lại dáng vẻ tuổi trẻ tràn đầy sức sống, nhưng khóe miệng cô lại hơi mím lại khiến cho vẻ bề ngoài trở nên lạnh lùng, khó gần.
Đào Miên nhìn anh một hồi liền quên luôn bài tập dang dở, nàng mở một quyển vở khác ra, phác họa lại bộ dáng hiện tại của cô trên mặt giấy.
Những tia sáng ấm áp như đang quẩn quanh cô, người phụ nữ cao lớn đĩnh đạc ấy lại đeo tạp dề sọc hồng hình con thỏ, từng đường cong trên khuôn mặt đầy ngang ngạnh và mỹ miều, cô quay đầu nhìn Đào Miên, một cái liếc mắt của cô thôi cũng làm nàng cảm thấy mỗi một sợi tóc, tế bào của cô dịu dàng lạ thường.
Đây không phải lần đầu tiên Đào Miên ngắm nhìn cô xuống bếp, trước kia phương thức ở chung của bọn họ cũng như thế này, chẳng qua khi ba mẹ Đào Miên vắng nhà, nàng chạy qua nhà cô, gõ cửa đến khi cửa mở lại bày ra bộ dạng hề hề đáng thương kèm theo một tiếng gọi chị Thanh Vân, hai tiếng gọi chị Thanh Vân em đói.