Hạ Dĩ Đồng gửi tin nhắn cho Tô Hàn bảo là mình có việc phải dùng điện thoại của Phương Hồi, sau đó cất điện thoại di động của Phương Hồi vào túi, hạ quyết tâm cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, phỏng chừng bên đại diện Lục Ẩm Băng cũng sẽ nói qua, bảo bọn họ không cần phải liên lạc riêng tư như vậy, dù sao thì cũng không có người nào để cô phải giữ liên lạc cả.
Tối nay Lục Ẩm Băng sẽ trở về, hai người bọn họ hẳn là sẽ không phân phòng ngủ, là Tần Hàn Lâm quang minh chính đại yêu cầu, bây giờ đột nhiên tách ra ngược lại có vẻ như giấu đầu lòi đuôi. Buổi tối…. Nên làm cái gì bây giờ? Lục Ẩm Băng sẽ nói cái gì? Cô ấy sẽ trở về sao?
Lục Ẩm Băng đem điện thoại chỉnh chế độ chuông, vừa chờ tin nhắn vừa hỏi: \”Đúng rồi, mẹ, con quên hỏi mẹ, mẹ vội vội vàng vàng kêu con về nhà là có chuyện gì vậy?\”
Mẹ Lục nhìn con gái trong gương chiếu hậu, chần chừ một lúc, nói: \”Không có gì, chỉ nhớ con, muốn nhìn con.\”
\”Dạ,\” Lục Ẩm Băng áy náy nói, \”Thực xin lỗi mẹ, con không thể ở nhà được bao lâu.\”
\”Con công việc rất bận, ba mẹ cũng biết mà.\”
Mắt Lục Vân Chương nhìn thẳng về phía trước, hai tay thì nắm chặt tay lái, giọng nói trầm ổn: \”Là người một nhà, không cần phải xin lỗi, con có công việc của con, ba mẹ cũng có, mọi người đều phải khổ cực chiến đấu mà, lâu lâu về nhà là được.\”
Mẹ Lục quay đầu lại cười: \”Nhìn ba con kìa, vẫn không thể thay đổi được cách nói chuyện trong quân đội.\”
Lục Ẩm Băng cười cười, \”Đó không phải là ba nhớ tình cũ sao.\”
\”Nếu như không có, vậy mà lần trước còn tụ tập lão chiến hữu, cùng nhau uống say, phải để tài xế khiêng vào nhà.\”
\”Ba, ba uống say sao?\” Lục Ẩm Băng kinh ngạc. Lục Vân Chương nhập ngũ mười năm, sau đó thì rời bỏ, cho dù bận rộn việc xã giao, nhưng chưa từng say rượu, thậm chí về nhà ngay cả mùi rượu cũng cố gắng trừ sạch rồi mới vào nhà.
Lục Vân Chương nói: \”Hai mươi năm, chỉ mới say lần này mà mẹ con liền luôn lẩm bẩm nhắc hoài, mặc kệ ở bên ngoài có sự nghiệp lớn thế nào, một khi về nhà vẫn phải là bộ dạng đó. Phải không, phó cục trưởng Liễu?\”
Mẹ Lục – Liễu Hân Mẫn nhẹ nhàng hừ ông một cái.
Lục Vân Chương cười nói: \”Đương nhiên, phó cục trưởng Liễu đây rất mực giáo huấn, uống rượu có hại cho sức khỏe, kiên quyết tuân theo chỉ thị của phó cục trưởng Liễu.\”
Hai người Lục Ẩm Băng cùng Lương Thư Yểu đồng thời che miệng lại cười, Lục Vân Chương từ gương chiếu hậu nhìn thấy, cười hỏi: \”Hai đứa làm gì vậy?\”
\”Nha — đau răng—\” cả hai cùng ăn ý trêu chọc, biểu tình khoa trương, ngữ điệu lên cao.
Liễu Hân Mẫn nói: \”Ghen tị hả, hai đứa cũng cho bọn ta đau răng nhìn xem?\”
Lương Thư Yểu nhếch khóe môi, nhìn Lục Ẩm Băng định nói chuyện thì Lục Ẩm Băng liền thốt lên: \”Được rồi, được rồi, để Lương Thư Yểu đi chuyển giới, hai chúng con liền lập tức kết hôn.\”