Editor: Callmenhinhoi
————
Thẩm Chi Băng lên tiếng, khiến Tề Tranh không khỏi nhíu mày. Cô ấy lại muốn gì đây? Định xem nàng như tội phạm để thẩm vấn à?
Cả ngày không thèm quan tâm đến nàng, tin nhắn cũng không gửi, gọi cũng không nghe, đây rõ ràng là không thèm để tâm đến nàng.
Vậy mà bây giờ vừa trở về đã làm ra vẻ trước mặt mấy người quản gia và người hầu, làm bộ như không nhìn thấy nàng, rồi giờ còn nói ra những lời thiếu tôn trọng như vậy.
Thẩm Chi Băng cúi đầu xem sách, như thể vô tình lướt qua, tay nhẹ nhàng lật trang, tỏ ra nhàm chán. Đợi một lúc mà không thấy Tề Tranh trả lời, cô mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn nàng. Cằm hơi nâng lên, không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng.
\”Không nói gì, hay là không dám nói?\”
Ánh mắt Thẩm Chi Băng đầy khinh bỉ và trêu chọc, khiến Tề Tranh vốn là người có tính tình hòa nhã cũng không thể nhịn được. Nàng thẳng thừng đáp trả: \”Tôi muốn làm gì, với ai là chuyện của tôi, tôi vui hay không cũng là cảm nhận của tôi. Dù tôi có đang vui vẻ đến mức sắp thăng thiên thì Thẩm tổng cũng chẳng hiểu được đâu.\”
Khóe miệng Thẩm Chi Băng thoáng mỉm cười lạnh lùng, rồi bỏ cuốn sách xuống mặt bàn. Cô khoanh tay, khuỷu tay chống lên tay vịn ghế, tỏ vẻ không hài lòng với phản ứng của Tề Tranh.
Thực ra, từ khi gặp nhau ngày hôm qua, Thẩm Chi Băng đã cảm thấy Tề Tranh có sự thay đổi, không còn giống với người lúc nào cũng cúi mặt xuống khi ký hợp đồng mấy hôm trước nữa rồi.
\”Mới có mấy ngày mà tính tình đã thay đổi như vậy, sau này nếu không nhắc nhở cô cho tốt thì chẳng phải cô sẽ trở nên vô pháp vô thiên à?\” Thẩm Chi Băng không tức đỏ mặt cùng nàng cãi vã mà chỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, nhưng với giọng điệu đó cũng đủ khiến người khác khó chịu rồi.
Càng bị khinh bỉ như vậy, Tề Tranh càng thêm bực bội.
Thực sự phải là người ngu ngốc lắm mới chịu hợp tác với một \”kim chủ\” như vậy. Thôi thì, Tề Tranh thừa nhận nguyên chủ quả thực có vấn đề, nàng không có lời nào để biện hộ.
Thẩm Chi Băng vốn dĩ định tan làm trở lại chỗ cũ, thấy Liên Ngạo lâu rồi không gặp, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Liên Ngạo không bỏ qua sự mệt mỏi trong ánh mắt cô, lại nhận ra cô không được khỏe. Anh chủ động xuống bếp, muốn tự tay làm bò bít tết cho cô.
Thẩm Chi Băng không ăn trưa, buổi chiều chỉ ăn chút đồ điểm tâm rồi uống hai ly cà phê, phải nhờ thuốc giảm đau mới cảm thấy đỡ hơn phần nào. Nghe Liên Ngạo chuẩn bị rượu vang và bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, cô cảm thấy cơ thể phản kháng, thậm chí hơi buồn nôn.
Tuy nhiên, nỗi nhớ nhung và niềm vui khi được gặp lại anh ta đã khiến cô kiềm chế hết thảy cảm xúc tiêu cực, cười vui vẻ chờ Liên Ngạo chuẩn bị mọi thứ. Cô ngồi trên sofa trong phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi bỗng nhớ tới việc sáng nay đã nhờ người điều tra chuyện tối qua.
Hiệu quả điều tra rất nhanh, công việc cũng không quá phức tạp. Buổi chiều trước khi cuộc họp thứ hai bắt đầu, cô đã nhận được báo cáo. Tuy nhiên, vì quá bận, cô không có thời gian để chú ý. Chuyện của Tề Tranh cô cần phải biết, nhưng cũng không đáng để cô dành quá nhiều thời gian cho nó.