[Bhtt] [Edit]- Vũ Miên – Du Võng – Chương 68 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 4 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Bhtt] [Edit]- Vũ Miên – Du Võng - Chương 68

Khi Tống Dữ Miên hỏi tôi những lời này, tôi không nhìn thấy nét mặt nàng. Không biết có phải do cảm xúc trong lòng mình hay không, mà tôi cảm giác như gió trên đường đột nhiên lớn hơn. Tôi muốn nhìn rõ biểu cảm của nàng, nhưng lại chỉ thấy mái tóc rối bù của mình.

Thực ra, tôi rất muốn biết hiện tại nàng ra sao, muốn trò chuyện nhiều hơn với nàng. Việc đưa nàng về nhà lại có phần thân mật, như thể chúng tôi đang vượt qua ranh giới. Chúng tôi đều là những người không thích sự mập mờ, nên nếu tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ tự tìm phiền não.

Cuối cùng, Tống Dữ Miên không cho tôi nhiều thời gian để do dự. Chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, nàng đã lầm bầm: \”Thôi, không thích hợp.\”

Giọng nàng không lớn, nhưng khiến tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống, niềm hy vọng nhanh chóng tắt lịm, kèm theo một cảm giác trống rỗng, không có chút thở phào nào.

Tôi nghĩ con người thật kỳ quái, suy nghĩ và cảm xúc luôn tự mâu thuẫn. Giờ đây, rõ ràng tôi cảm thấy mất mát, nhưng vẫn mỉm cười tươi sáng với Tống Dữ Miên, nói: \”Có lẽ vậy, cậu sẽ về như thế nào?\”

Tống Dữ Miên nói: \”Ngồi xe điện ngầm.\”

Tôi đáp: \”Tôi cũng đi xe điện ngầm.\”

Vậy là chúng tôi có một đoạn đường ngắn ngủi đồng hành cùng nhau.

Khi đến trạm tàu điện ngầm, tôi chỉ vào bảng chỉ dẫn tuyến 10, nói với Tống Dữ Miên: \”Kia… Tôi đi trước nhé?\”

\”Cậu đi đi.\” Tống Dữ Miên không có biểu cảm gì trên mặt, chỉ khi tôi quét thẻ xong và chuẩn bị đi vào thì nàng cũng quét thẻ để vào trạm. Tôi ngạc nhiên nhìn nàng, nàng giải thích: \”Mình cũng đi tuyến 10.\”

Tôi hỏi: \”Cậu xuống ở trạm nào?\”

\”Đường Hồng Kiều.\”

Khi Tống Dữ Miên báo ra tên trạm, nàng hỏi tôi: \”Còn cậu?\”

\”Ở sau hai trạm của cậu.\” Tôi đi theo nàng lên thang cuốn, \”Vậy là còn có thể đi chung một đoạn nữa.\”

Tống Dữ Miên nhìn tôi, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Giờ cao điểm buổi chiều, tàu điện ngầm Thượng Hải đông như kiến. Chúng tôi chờ đến khi tàu đến lần thứ hai mới miễn cưỡng chen chúc lên xe. Bên trong xe, vì chen chúc quá chặt chẽ, tôi đứng ngay sau lưng nàng. Chỉ cần cúi đầu một chút là tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc lẫn với vài tia hương bạc hà nhàn nhạt. Thật kỳ diệu, hương vị ấy xuất hiện trên người Tống Dữ Miên, khiến tôi cảm thấy thật mới lạ.

Nghĩ vậy, tôi lại cúi đầu thấp hơn, đang định ngửi rõ một chút thì một đợt hành khách xuống xe, dòng người xô đẩy khiến Tống Dữ Miên, đang quay lưng về phía tôi, xoay người lại. Cùng lúc đó, tôi lại cúi thấp xuống, giờ đây chúng tôi đã ở trong tư thế đối diện, người dán sát người. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khoảng cách giữa chúng tôi gần như là không còn.

Nhìn vào, cảm giác như tôi muốn thân thiết với nàng.

Hay có lẽ, là muốn trộm chiếm một chút tiện nghi loại đó.

Tôi trơ mắt nhìn sắc mặt Tống Dữ Miên trở nên kỳ lạ, sau lưng đám đông như những cơn sóng, lên xuống không ngừng đẩy tôi về phía nàng. Tôi cũng bị không khí ngột ngạt trong toa xe làm cho choáng váng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào môi nàng. Mãi sau tôi mới cảm thấy có người nhẹ nhàng đẩy vai mình, nhìn lên, thấy Tống Dữ Miên tránh ánh mắt của tôi, liếc nhanh rồi quay đi, nói: \”… Thường Nhạc, gần quá.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.