[Bhtt] [Edit]- Vũ Miên – Du Võng – Chương 67 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 4 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Bhtt] [Edit]- Vũ Miên – Du Võng - Chương 67

Tôi bị vẻ đáng sợ của Tống Dữ Miên dọa cho sợ hãi, đi xuống lầu thấy tiểu ca mặc vest, chỉ kịp trả túi cho hắn, để lại câu xin lỗi rồi vội vàng rời đi mặc cho người kia lộ ra vẻ mặt không hiểu gì cả.

Tâm trạng vẫn còn hoảng loạn, tôi nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ, giữa lúc đó, Kiều Lộ nhắn tin cho tôi liên tục, hỏi tôi ở đâu và bảo tôi tự giải quyết cho tốt. Tin nhắn cuối cùng thông báo rằng buổi khởi động máy đã kết thúc và khoe rằng nàng đã xin được chữ ký của Quý Thanh Hòa, nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy tiếc nuối cho tôi vì đã bỏ lỡ.

Trước cửa tòa nhà văn phòng có một bãi đỗ xe rộng rãi, cách đường cái một khoảng cách vành đai xanh, người ra vào tấp nập. Tôi đứng ở cửa cảm thấy hơi ngốc nghếch, rồi tìm một chỗ bên cạnh, tựa vào lan can kim loại, ra dáng như thể đang chờ giáo viên chủ nhiệm đến dạy bảo mà chờ Tống Dữ Miên đi ra.

Nói đến cũng kì quái, từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh, luôn thích ăn mềm không ăn cứng. Càng có người ép tôi làm điều gì, tôi lại càng không muốn làm. Người trong gia đình đều hiểu tính tôi như vậy, nhưng kỳ lạ thay, với Tống Dữ Miên, giọng nói của nàng lại có sức mạnh khiến tôi trở nên dễ bảo. Nàng bảo tôi không được đi, tôi không dám bước xuống bậc thang; nàng nói tôi sẽ phải chết, tôi lại càng không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.

Tháng 11 chạng vạng, ánh nắng nhạt dần và cái lạnh bắt đầu len lỏi, tôi đứng trước tòa nhà văn phòng gần bờ sông, cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi qua. Tôi khoác một chiếc áo gió màu đen, gió phần phật khiến nó bay bay, tạo cảm giác như tôi đang hòa mình vào vẻ đẹp của Bến Thượng Hải.

Nghĩ vậy, tôi đưa tay vào túi áo gió, chỉ một lát sau, kết quả tự nhiên lấy ra một bao thuốc lá.

Đó là loại thuốc lá bạc hà mà tôi từng hút khi đi cùng đồng nghiệp trong đoàn phim. Sau khi truyền tay một vòng, trong bao còn lại rất ít thuốc. Tôi mở ra xem, chỉ còn hai điếu, t theo thói quen, tôi rút ra một cái. Khi đốt lửa, tôi vẫn nghe thấy âm thanh \”tách\” vang lên. Hương bạc hà mát lạnh cùng gió lạnh thở vào sảng khoái, khiến tôi giật mình, cảm giác vừa đau vừa sảng khoái.

Một điếu thuốc kéo dài cũng gần bằng thời gian của một bài hát. Theo như hiểu biết của tôi về Tống Dữ Miên, cậu ấy thu dọn đồ rất nhanh, khoảng năm phút là xong. Lại nhớ ra, Tống Dữ Miên vốn không thích người khác hút thuốc. Có thể khi thuốc cháy gần hết, tôi vẫn còn khoảng nửa phút để tiêu hủy chứng cứ.

Tôi dập tắt thuốc rồi bỏ vào thùng rác cách đó vài bước, rồi nhẹ phẩy áo để loại bỏ bụi khói trên cầu thang. Không lâu sau tôi thấy Tống Dữ Miên, cậu ấy mặc trang phục giống như tiểu ca lúc nãy, khoác áo và cầm túi xách đi ra từ cửa.

Tôi theo bản năng mà thẳng lưng, định vẫy vẫy tay với cậu ấy, nhưng lại thấy mình có vẻ ngốc nghếch, nên cuối cùng tay tôi hơi cong lại rồi cho vào túi áo.

May mắn là hôm nay tôi ăn mặc cũng khá gọn gàng, đứng im không nói cũng có vẻ chững chạc, chắc chắn, như thể là người từng trải.

Tống Dữ Miên bước đến gần, nhìn tôi rồi hơi nhăn mày, chưa để tôi mở lời cậu ấy đã hỏi: \” Tới Thượng Hải sao không nói một tiếng?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.