[Bhtt] [Edit]- Vũ Miên – Du Võng – Chương 58 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 2 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Bhtt] [Edit]- Vũ Miên – Du Võng - Chương 58

Tống Dữ Miên nói xong, liền lướt qua tôi, mở cửa phòng, bước vào vài bước, rồi quay lại thấy tôi do dự không muốn vào, liền thúc giục một câu: \”Thất thần làm gì? Vào đi.\”

Trên giường bệnh quả nhiên là gương mặt quen thuộc, nữ thần từng khiến bao ánh mắt chú ý ở trường trung học Tương Châu, Lâm Vãn Tinh.

Từ trạng thái cơ thể và tinh thần của cô ấy, tôi nhận ra lần này tai nạn xe cộ thực sự không phải là một tai nạn nghiêm trọng. Khi thấy tôi, cô ấy đang nhai một quả táo và dùng tăm xỉa răng. Phỏng chừng cũng không nghĩ sẽ gặp tôi trong hoàn cảnh này, sau vài giây kinh ngạc, cô ấy nhanh chóng nở nụ cười lịch sự: \”Cậu là… Thường Nhạc phải không?\”

Thấy tôi im lặng gật đầu, Lâm Vãn Tinh nhìn về phía Tống Dữ Miên: \”Chị đụng… Không phải là cậu ấy chứ?\”

Tống Dữ Miên đáp: \”Là chị của cậu ấy.\”

Lâm Vãn Tinh không kèm nén được sự ngạc nhiên: \”Không thể nào, trong tiểu thuyết cũng không thể viết như vậy.\”

\”Đôi khi số phận thật sự kỳ diệu.\”

Cứu mạng.

Tôi cảm thấy muốn chạy trốn, nhưng Thường Hỉ ở phòng bên cạnh, không có chỗ nào để đi. Họ vẫn tiếp tục đối thoại, trong khi tôi chỉ có thể đứng bên cạnh, ngại ngùng không biết nói gì. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tống Dữ Miên, tôi lại cảm thấy như rơi vào tình huống khó xử.

Có lẽ do vội vàng đến đây, người này không trang điểm, chỉ để mặt mộc, sạch sẽ nhưng vẫn rất đẹp. Khi cậu ấy gọi tên tôi, cảm giác như chúng tôi chưa từng xa cách.

Thực ra, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Tống Dữ Miên, từ lần gặp cuối cùng đến những chuyện như \’Cậu có khỏe không?\’ \’Về nước khi nào? Vì sao lại ở H thành?\’, và tâm trạng của cậu ấy khi gặp lại tôi sẽ là dạng gì.

Nhưng khi cậu ấy đứng trước mặt tôi, tôi lại không thể thốt ra một lời nào, chỉ biết đứng đó cảm thấy thật không tự nhiên. Thêm nữa, do vừa mới thêm một tuần nghỉ học cho dự án, tôi không quá chú ý đến hình tượng. Bây giờ nhìn lại bộ đồ lôi thôi lếch thếch, áo oversize, quần short, như của một kẻ thất nghiệp mà đứng cạnh Tống Dữ Miên, sự đối lập khiến tôi trông thật thảm hại. Cảm giác như mọi người đi ngang khi nhìn thấy chúng tôi đều muốn rơi vài giọt nước mắt cho sự khác biệt.

Một tiếng chuông điện thoại từ phía sau vang lên, làm không khí trở nên lạ lùng. Tiếng nhạc vang lên từ điện thoại của Vương Phỉ, một câu hát quen thuộc: \”Nếu tái kiến không thể hồng mắt…\” Câu hát làm tôi cảm thấy bối rối, và khi tôi nhìn sang Tống Dữ Miên, chỉ thấy cậu ấy không có dấu hiệu nào của sự bối rối hay xao xuyến, mắt không đỏ, mặt cũng không làm cho gợn sóng trong lòng tôi cũng tan đi.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy chút mất mát. Những cảm xúc ấy chưa kịp thể hiện ra ngoài thì Tống Dữ Miên đã nhìn về phía tôi, bắt gặp ánh mắt tôi. Chưa kịp để tôi né tránh, cậu ấy đã lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: \”Thường Nhạc, cậu nóng lắm sao ?\”

Tôi bị câu hỏi bất ngờ này làm cho ngẩn người, sờ sờ đầu: \”À… không có đâu.\”

Tống Dữ Miên nói: \”Vậy sao mặt cậu lại đỏ?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.