Thật ra, tôi rất muốn nói với Tống Dữ Miên rằng nếu cậu ấy không thật sự có gì để khen thì đừng cố gắng làm như vậy, bởi vì khi những lời động viên ấy rơi xuống, ba người bạn cùng phòng tôi cũng không thể nhịn được mà cười thành tiếng.
Nếu như hồi đó, khi tôi mới gặp Tống Dữ Miên, mà cậu ấy phát hiện tôi viết thư tình giúp ai đó trong khi đang rảnh rỗi, tôi thực sự sẽ cảm thấy người này có phần khó chịu với tôi, như thể đang phản bội điều gì đó. Tôi đã từng mơ hồ hy vọng có thể giúp cậu ấy cải thiện EQ và cách giao tiếp. Nhưng giờ đây, tôi lại thấy Tống Dữ Miên thật dễ thương, dù là lời khen nhạt nhẽo, tôi vẫn thấy người nọ thật đáng yêu.
Khi Tống Dữ Miên rời đi, cậu ấy đã hẹn tôi mùa hè sẽ về, thế nên từ mùa đông tôi đã bắt đầu định nghĩa lại mùa hè. Cậu ấy nói mang tôi đi, nên tâm trí tôi cũng hướng về nước Anh.
Nhưng đầu hè cũng là mùa hè, cuối hè cũng là màu hè. Ánh nắng dài dặc và những cơn gió hè ập tới, mỗi khoảnh khắc đều có thể được gọi là mùa hè. Tôi sợ rằng mình không kịp ghi lại từng khoảnh khắc ý nghĩa, có lẽ cậu ấy sẽ thay đổi quyết định.
Tôi cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến điều gì đó, nhưng Tống Dữ Miên lại như sương mù, dễ dàng không mở lời, nhưng khi đã mở miệng thì mỗi câu đều như một nhát búa đánh vào lòng tôi, làm đầu óc tôi choáng váng, tim đập thình thịch. Tôi nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không hiểu, cuối cùng chỉ còn lại sự bối rối.
Nhưng may mắn thay, bây giờ khoảng cách giữa chúng tôi rất xa, không như hồi trung học ngẩng đầu thấy nhau hay cúi đầu cũng thấy nhau nữa. Sự yếu đi của mối quan hệ khiến mọi thứ về Tống Dữ Miên dần dần nhạt đi trong tâm trí tôi. Sau những phút giây lơ đãng, tôi bắt đầu tìm lại cuộc sống của mình, và những thói quen sau này không còn cảm thấy nhạt nhẽo.
Đội bóng tạm thời giống như một tình yêu không vật chất, chỉ cần không có gió thổi, nó sẽ tự tan biến. Chúng tôi, đội bóng nữ viện mỹ thuật, có cùng mục tiêu tham gia, và đội nhỏ được phân thành năm đội, ba đội, rồi bốn đội, để rồi bị loại bởi ba đội khác. Cuộc thi nhanh chóng kết thúc, ai về nhà nấy.
Khi tôi quay trở lại, mọi người đều lười biếng, không khác gì một đám dân thất nghiệp lang thang. Không biết có phải do thành tích thi đấu bóng đá thảm hại hay không, mà tôi cũng cảm nhận được một số thay đổi. Một trong những điều rõ ràng nhất là số người bắt đầu nhận ra tôi trong trường học ngày càng nhiều.
Trên đường, trong thư viện, thậm chí khi đang giặt giũ quần áo ở ký túc xá, thỉnh thoảng tôi lại gặp một hai người, phần lớn đều là sinh viên cùng học viện. Họ chào hỏi tôi rất nhiệt tình, dù tôi gần như không thể phân biệt được họ là ai.
Điều này thật sự khiến tôi cảm thấy sợ hãi, vì tôi không chỉ nhút nhát mà còn không giỏi nhớ tên người khác. Đối diện với sự nhiệt tình của họ, tôi cảm thấy như mình đông cứng lại, chẳng khác gì một khúc gỗ. Không đợi người khác cảm thấy tôi ra sao, tôi đã cảm thấy xấu hổ. Cuộc sống của tôi dần trở nên rối ren, đến nỗi tôi không muốn lui tới thư viện trong một thời gian dài. Chỉ đến khi giải bóng đá kết thúc, mọi thứ mới bắt đầu trở lại quỹ đạo.


