Lâm Nhất Nam bước đi trên đôi giày cao gót, từng tiếng bước chân vang vọng trong hành lang vắng, âm thanh đó đặc biệt bắt tai, ngay cả Tần Hướng Tuyết đang khóc nức nở cũng nghe thấy.
Nàng hít hít mũi rồi quay lại nhìn, liền thấy cái con quỷ đáng ghét Lâm Nhất Nam mà mình vừa mới nghĩ đến, nhưng lúc này, Tần Hướng Tuyết đang nổi giận, nhìn thấy Lâm Nhất Nam lại càng thêm tức. Một tay nàng lau nước mắt, một tay chỉ vào Lâm Nhất Nam nói: \”Cô đừng lại đây, Tôi với cô không thân, cô tránh xa tôi ra một chút!\”
Lâm Nhất Nam coi như không nghe thấy lời giận dỗi của Tần Hướng Tuyết, khẽ cười rồi đi đến bên cạnh nàng.
Tần Hướng Tuyết thấy Lâm Nhất Nam không nghe lời, tức giận định bước đi xa hơn, nhưng vừa mới khóc xong, cơ thể nàng yếu ớt, đùi không còn chút sức lực. Nếu không phải đang chống tay vào lan can, chắc chắn Tần Hướng Tuyết không thể đứng vững.
Tần Hướng Tuyết chần chừ một lúc, nhưng Lâm Nhất Nam đã nhanh chóng bước tới, thấy Tần Hướng Tuyết đứng không vững, lảo đảo khóc, Lâm Nhất Nam vội vàng đưa tay ôm nàng vào lòng.
Tần Hướng Tuyết vẫn đang tức giận, không chịu để Lâm Nhất Nam ôm, đôi tay chống lên vai cô, cố gắng thoát khỏi sự ôm ấp của Lâm Nhất Nam.
Lâm Nhất Nam dùng tay ôm lấy hông Tần Hướng Tuyết, dịu dàng nói: \”Giận tôi sao? Tôi xin lỗi, đừng khóc nữa, khóc mắt đỏ hết rồi.\”
Lâm Nhất Nam cảm nhận được hai tay Tần Hướng Tuyết đang đẩy trên vai mình không còn dùng sức như vừa nãy, khóe môi cô khẽ cong lên, tay trái ôm chặt eo Tần Hướng Tuyết kéo vào lòng, tay phải còn lại cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Tần Hướng Tuyết thấy Lâm Nhất Nam dỗ dành mình, càng cảm thấy tủi thân hơn, nhưng cảm giác kháng cự cũng giảm đi khá nhiều. Nàng khẽ đẩy Lâm Nhất Nam ra, lau nước mắt, vừa khụt khịt vừa nói: \”Không cần cô quan tâm, bên cạnh cô chẳng phải có một Omega xinh đẹp sao? cô đi lo cho cô ấy đi, tôi không cần cô dỗ đâu.\”
Lâm Nhất Nam ôn tồn cười, rồi đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tần Hướng Tuyết, dịu dàng nói: \”Tôi quan tâm ai chứ? Bạn gái mình khóc, đương nhiên dỗ bạn gái là quan trọng nhất. Hướng Tuyết, đừng khóc nữa được không? Mắt em đỏ hoe làm tim tôi đau.\”
Tần Hướng Tuyết càng nghĩ càng tức giận, nhắc đến bạn gái là làm nàng càng thêm bực bội. Nàng lại đẩy Lâm Nhất Nam một chút, không thoát khỏi vòng ôm của cô, liền bật khóc nức nở, nói: \”Lâm Nhất Nam, cô là kẻ lừa dối lớn nhất! Ô ô ô~ Ngày hôm qua còn dỗ dành tôi, sáng nay trong xe thì chẳng thèm để ý tới tôi, buổi tối lại còn quá đáng, đi tìm Omega khác tham gia tiệc, vừa rồi còn ôm cô ấy khiêu vũ. Tôi không bao giờ tin tưởng cô nữa.\” Tần Hướng Tuyết vừa khóc vừa kể tội.
Cảm nhận được người trong lòng ngực mình giãy giụa, cánh tay trái Lâm Nhất Nam hơi dùng sức, ôm người càng chặt hơn một chút, nhẹ giọng dỗ dành: \”Sáng nay tôi cũng tủi thân lắm chứ bộ, cô nói không thích tôi, tôi còn dám nói gì trong xe nữa, sợ chọc cô ghét thêm.\”Đến đây, Tần Hướng Tuyết càng tủi thân, cũng mặc kệ có đang giận dỗi với Lâm Nhất Nam hay không, dựa vào lòng Lâm Nhất Nam vừa khóc vừa nói: \”Mommy tôi chẳng phải bảo cô thông minh lắm sao? Quản lý công ty cũng giỏi nữa, tôi thấy cô đúng là đồ ngốc! Nếu tôi thật sự ghét cô, tôi thà ngủ ngoài đường cũng không thèm hôn cô!\”Nụ cười trong mắt Lâm Nhất Nam càng sâu hơn. Cô nén ý cười xuống, một tay ôm lấy eo nhỏ của Tần Hướng Tuyết, tay phải giúp cô lau nước mắt càng thêm nhẹ nhàng, miệng đáp lời: \”Ừ, đều là tôi sai, tôi ngốc không hiểu lòng bạn gái, vậy nên không phải ghét mà là thích, đúng không?\”