Lâm Nhất Nam nghe mà mặt đầy dấu chấm hỏi. Sao lại còn có chuyện rửa ly nữa? Chuyện này là gì vậy?
\”Tần tiểu thư, cô sao vậy? Với lại, rửa ly là cái gì?\” Lâm Nhất Nam nằm trên giường hỏi, cô vừa mới chuẩn bị đi ngủ.
\”Tôi đang ở quán bar Tân Khái Niệm này. Mommy tôi đóng băng hết tất cả thẻ ngân hàng của tôi rồi. Cô có thể cho tôi mượn chút tiền trả không? Nếu không họ bảo tôi ở lại đây làm công rửa ly trừ nợ. Nhưng tôi không muốn rửa ly…\” Tần Hướng Tuyết vừa nói vừa khóc thút thít
Lâm Nhất Nam suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Tần Hướng Tuyết bỏ cô để đi quán bar chơi, kết quả lại không có tiền trả. Cô chỉ có thể thầm nghĩ dì Tần thật biết cách dạy con.
\”Vậy cô gửi địa chỉ cụ thể cho tôi đi, tôi qua đó tìm cô.\” Lâm Nhất Nam nghĩ rồi nói.
\”Vâng, tôi gửi ngay đây. Cô nhớ mang nhiều tiền một chút nhé.\” Tần Hướng Tuyết vừa nói vừa sụt sịt hít hít mũi.
\”Ừ, biết rồi, ngoan ngoãn đợi ở đấy, lát nữa tôi đến.\” Lâm Nhất Nam cúp điện thoại, khóe môi nhếch lên một nụ cười, đứng dậy thay một chiếc váy, sửa soạn lại một chút rồi cầm chìa khóa ra cửa.
Tần Hướng Tuyết ngồi trên sofa nghịch chai rượu, vừa rồi bị Lâm Nhất Nam dỗ dành cho mấy câu nên đã xuôi lòng, lúc này chỉ mong Lâm Nhất Nam đừng bỏ rơi nàng, nếu không nàng thật sự chỉ có thể ở lại rửa ly. Nàng cảm nhận được mommy thật sự giận mình rồi.
Lâm Nhất Nam tìm đến quán bar theo địa chỉ Tần Hướng Tuyết gửi, hỏi thăm vị trí phòng rồi đi vào. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến Lâm Nhất Nam có chút khó chịu. Thì ra Tần Hướng Tuyết bỏ cô là để đến cái nơi quái quỷ này sao?
Khi Lâm Nhất Nam bước vào phòng riêng, cô thấy Tần Hướng Tuyết đáng thương ngồi ngơ ngác trên ghế sofa, hốc mắt đỏ hoe, chắc chắn là vừa khóc xong.
Tần Hướng Tuyết nhìn thấy Lâm Nhất Nam đến thì mắt sáng lên, \”Sao giờ cô mới đến?\” Giọng nàng mang theo chút nũng nịu và cả sự ấm ức.
Lâm Nhất Nam thấy dáng vẻ này của Tần Hướng Tuyết thì cảm thấy cái kiểu khóc sụt sịt của cô nàng cũng khá đáng yêu. Nhưng nghĩ đến chuyện Tần Hướng Tuyết bỏ rơi mình, cô không khỏi nảy ra ý trêu chọc.
\”Tần tiểu thư muốn tôi trả tiền giúp cô sao?\” Lâm Nhất Nam khẽ cười hỏi.
\”Vâng vâng.\” Tần Hướng Tuyết nhanh chóng gật đầu. Cô chỉ chờ Lâm Nhất Nam đến trả tiền thôi, chứ cái việc rửa ly gì đó cô không thèm làm đâu. Nhưng Lâm Nhất Nam tối nay lại mặc váy công sở, Tần Hướng Tuyết cảm thấy khí chất của cô ấy thay đổi hẳn.
Lâm Nhất Nam khẽ cười, nhìn Tần Hướng Tuyết nói: \”Vậy tôi dựa vào cái gì phải giúp Tần tiểu thư trả tiền đây? Chúng ta hình như còn chưa phải là bạn bè, buổi chiều Tần tiểu thư còn bỏ tôi đi mà.\”
Tần Hướng Tuyết lập tức nóng nảy, \”Sao cô lại như vậy? Chẳng phải tôi không trả nổi, đợi mommy tôi hết giận, tôi trả lại cô gấp đôi. Hơn nữa, hơn nữa, cô giúp tôi trả tiền thì chúng ta là bạn bè.\”
Lâm Nhất Nam như đang suy nghĩ gì đó, cười cười, rồi nở một nụ cười xin lỗi với Tần Hướng Tuyết: \”Vậy ngại quá, Tần tiểu thư chắc cũng biết nhà tôi làm ăn, tôi ghét nhất người khác vẽ bánh cho tôi ăn để đỡ đói lòng.\”