Vào buổi tối, Lục Ninh Hoàn làm xong bài tập, đang lật xem sách giáo khoa, Trương Nhược Hoa hôm nay cư nhiên phá lệ đem cho Lục Ninh Hoàn một ly sữa bò, \”Ninh Hoàn a, đang đọc sách à? Thím đem cho con ly sữa bò, nhân lúc còn nóng mau uống đi, lúc trước vội vàng chiếu cố em trai em gái con, sơ sót lại quên con, con hiểu chuyện như vậy, sẽ không trách chú thím phải không?\”
Sắc mặt của Lục Ninh Hoàn không thay đổi, \”Sẽ không\”
\”Thím biết con sẽ nghe lời, con yên tâm sau này em trai em gái có sữa bò thì con nhất định sẽ có, mau uống đi.\”Trương Nhược Hoa giống như đã quên mấy ngày nay đã đối xử với Lục Ninh Hoàn như thế nào, châm chọc mỉa mai, toàn bày ra một bộ dáng tư thái.
Lục Ninh Hoàn nhìn ly sữa bò trước mặt, trong lòng ẩn ẩn có chút không thoải mái, nàng không nghĩ chú thím lại có vẻ mặt dối trá như thế này, nhưng nàng không nghĩ sẽ vạch trần họ, thím cho nàng sữa bò, nàng cũng không nghĩ sẽ uống, nhưng vẫn nghĩ để mau lớn lên, Lục Ninh Hoàn vẫn là đem ly sữa đó uống xuống bụng, thậm chí còn có chút cảm giác chưa đã thèm.
Phải biết rằng lúc trước ở nhà của nàng, mọi thời điểm nàng đều có thể uống sữa thoải mái, nhưng khi tới nhà của chú thím loại sữa này dường như trở nên xa xỉ, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, hốc mắt Lục Ninh Hoàn đỏ rực, nàng lại bắt đầu nhớ cha mẹ rồi…
Thẩm Điềm khi trở về nhà lại siêu cấp vui vẻ, chị Tiểu Lục của cô cuối tuần này đã có thể đến nhà mình chơi rồi.
Thẩm Điềm kéo Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn con gái nói: \”Thẩm Điềm con định làm gì nha?\”
\”Vì để cảm ơn mẹ cùng Mommy, con sẽ xoa bóp chân cho mẹ và Mommy.\” Thẩm Điềm lưu loát nói, đem tay áo của mình kéo lên, đôi tay hướng về Phía Lâm Thanh Hàn đi lại, xoa bóp trên đùi Lâm Thanh Hàn, khiến nàng cảm thấy thoải mái, xong rồi lại xoa bóp cho Thẩm Tiện, \”Mẹ và Mommy có cảm thấy thoải mái không ạ?\”
Thẩm Tiện cười cười, nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của nhóc con: \”Thoải mái, con gái của mẹ xoa bóp là thoải mái nhất.\”
Thẩm Điềm đối với lời khen ngợi của Mommy rất là vui vẻ hưởng thụ.
Mấy ngày kế tiếp Thẩm Điềm đều vẻ, buổi chiều thứ sáu tan học, Thẩm Điềm vui vẻ đi tìm Lục Ninh Hoàn, \”Chị Tiểu Lục, chúng ta mau đi thôi,, Mommy đang chờ chúng ta.\”
\”Hảo\” Lục Ninh Hoàn ngẩng đầu cười nhìn Thẩm Điềm, không cần phải về nhà chú thím làm nàng thở nhẹ ra, nhưng nàng cũng biết đi đến nhà của Điềm Điềm chỉ là nhất thời, bất quả chỉ rời nhà của chú được hai ngày nhưng nàng cũng rất vui vẻ rồi.
Thẩm Điềm vui vẻ lôi kéo Lục Ninh Hoàn, chạy từ khu dạy học ra ngoài, trên đường còn đụng phải Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ.
Lục Tử Toàn bị Lục Minh cảnh cáo nhiều lần là đừng chọc Lục Ninh Hoàn cùng Thẩm Điềm, bởi vậy khi hai người họ lướt qua bên người mình cũng chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: \”Có gì đặc biệt hơn người chứ?\”
Thẩm Điềm quay đầu trừng mắt nhìn Lục Tử Toàn một cái, quay lại an ủi Lục Ninh Hoàn, \”Chị Tiểu Lục, chúng ta không cần để ý đến đứa trẻ hư đó.\”