\”Ai! Trương Khả, chuyền bóng đi!\”
Tiếng đế giày cọ xát mặt sân cao su chói tai hòa lẫn với tiếng hét của vài nữ sinh vang lên, lượn lờ trong sân vận động rộng rãi.
Trương Khả ném bóng, quả bóng rổ bay vèo vèo, sắp rơi vào tay La Tư Dĩnh thì bất ngờ một bóng dáng nhỏ bé vụt ra, chặn đứng đường bay của quả bóng.
\”Ha ha, Trương Khả, cậu sơ suất quá rồi!\” Chương Ninh cười lớn, cướp bóng xong lập tức chạy ngược hướng, nhanh như tia chớp lướt qua hai cầu thủ khác. Cô nhảy bước định lên rổ ghi điểm thì mặt mày cứng đờ: \”Chết tiệt, hỏng rồi!\”
Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một thân hình cao lớn, tính toán chính xác thời điểm Chương Ninh nhảy lên, giơ cổ tay phải bật nhảy chụp lấy quả bóng trong tay cô. Sau khi đáp đất nặng nề, người đó vươn cánh tay dài ngoằng vớt lấy quả bóng không ai kiểm soát, ngẩng đầu, khéo léo điều khiển bóng trên tay rồi ném chính xác cho La Tư Dĩnh đang đứng ở vạch giữa sân.
Chỉ vài bước dẫn bóng, La Tư Dĩnh nhảy lên từ vạch ba điểm, tiếng bóng rổ cọ vào lưới vang lên.
Ghi điểm!
Nhưng đúng lúc này, tiếng còi đồng hồ đếm ngược vang lên chuẩn xác, trận luyện tập tự do trong đội kéo dài hai mươi phút chính thức kết thúc.
\”Trời ơi trời ơi! Lý Tử Nghiên, cậu ác quá đi mất!\” Chương Ninh mệt lử, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, vừa oán trách vừa nhìn người đang cười tủm tỉm bên cạnh. \”Chỉ là tập luyện thôi mà, có cần chơi ác vậy không?!\”
Lý Tử Nghiên kéo áo thể dục lên, lau mồ hôi trên mặt. Trong sân bóng toàn con gái, cô thoải mái để lộ chiếc áo lót thể thao màu đen bên dưới. Bụng cô phẳng lì, không một chút mỡ thừa. Lý Tử Nghiên thở dài, giọng bất đắc dĩ: \”Nếu không nghiêm túc thì đội trưởng sẽ mắng cho đấy.\”
Lý Tử Nghiên hất cằm về phía góc sân.
Trương Khả đang bị đội trưởng La Tư Dĩnh giáo huấn vì vừa rồi không chuyền bóng thẳng, để đối thủ cướp mất.
Chương Ninh nhe răng, tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với cô em học muội lớp dưới, rồi vẫn bĩu môi không vui: \”Trên sân bóng mà cao 1m8 thì đúng là chơi ăn gian!\”
\”Vậy theo cậu nói thì tớ không được 1m8 à?\” Lý Tử Nghiên vươn tay, cười cười đỡ Chương Ninh dậy. \”Hơn nữa trung phong 1m8 trong giải đấu cũng chẳng hiếm gì. Tớ nghe nói trường Đức Âu năm nay mới chiêu mộ một trung phong gần 1m9 cơ.\”
\”Trời ơi, đến lúc đó với cái thân 1m65 nhỏ bé của tớ thì làm sao đánh lại họ đây?\” Chương Ninh vừa đứng lên vừa thở ngắn than dài.
\”Đừng nói lời xui xẻo chứ, Chương Ninh.\” Thẩm Mộng Trừng lớp mười hai đứng bên cạnh uống nước, nghe hai cô bạn trò chuyện liền lên tiếng động viên: \”Còn một tháng nữa mới bắt đầu mùa giải, chịu khó tập thêm là được. Năm nay nhất định phải bù đắp tiếc nuối dừng chân ở top 4 năm ngoái.\”
\”Còn phải tập thêm nữa sao?! Một tuần ba buổi đã nhiều lắm rồi, tớ thật sự không chịu nổi đâu!\” Chương Ninh vừa càu nhàu vừa xách túi đựng đồ tắm và quần áo, dẫn theo đám con gái mồ hôi nhễ nhại xuống lầu đi về phòng thay đồ.