Hà Nhu sửng sốt chốc lát rồi lập tức bật cười: “A Cẩn rất thú vị, tôi với cô ấy có nhiều chủ đề chung lắm. Người này đúng là miệng thì cứng nhưng lúc đùa giỡn hay nói chuyện với tôi thì toàn thua.”
Quý Vân Nặc khẽ \”ừm\” một tiếng, vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác: “Tôi đi tập luyện đây, tạm biệt.”
Hà Nhu đi đến thấy Tiêu Ngôn Cẩn đang ngồi thất thần, giống như lúc Quý Vân Nặc rời đi. Cô không hiểu nổi: “Cô ấy tâm trạng không tốt à?”
Tiêu Ngôn Cẩn đáp: “Tôi không biết.”
“Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc giữa cậu và Quý đại tiểu thư là sao nữa. Trước kia thì cậu cứ bám lấy cô ấy luôn miệng gọi ‘tỷ tỷ’ suốt, cô ấy cũng đâu có vẻ gì là chán ghét cậu. Vậy mà giờ hai người nói chuyện lại đầy mùi thuốc súng.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Tôi chưa từng thấy cô ấy thân thiết với Alpha nào như cậu đâu. Bình thường thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện với ai. Mà cậu cũng thế, có bao giờ thân thiết với Omega nào khác đâu. Trước đây còn có người nói nhỏ là cậu có tính cách quá tệ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Tiêu Ngôn Cẩn khẽ \”ừm\” một tiếng.
Thấy cô vẫn im lặng, Hà Nhu bắt đầu cảm thấy hoang mang, giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Này này, cậu có nghe tôi nói gì không đấy?”
“Cậu và Thời Chính Nghĩa dạo này thân nhau lắm hả?” Tiêu Ngôn Cẩn vội vàng chuyển đề tài, không muốn để cảm xúc lún sâu thêm nữa.
Nhắc tới Thời Chính Nghĩa, sắc mặt Hà Nhu chợt lúc đỏ lúc xanh: “Sao tự dưng cậu lại nhắc tới cô ta?”
Tiêu Ngôn Cẩn: “Tôi chỉ hỏi chút thôi.”
Hà Nhu hừ một tiếng: “Cô ta chỉ là một tên Alpha đáng ghét thôi. Vừa nghĩ tới là đầu óc tôi lại hiện lên cái mặt bóng nhẫy và giọng nói khàn khàn ấy, nói chuyện thì từng chữ còn không rõ ràng, còn thích rap rep gì đó nghe mà phát mệt!”
Tiêu Ngôn Cẩn nhếch môi cười gượng. Hai người này mà cãi nhau thì đúng là không ai nhường ai.
——————————————–
Trong nhà ăn, Quý Vân Nặc ngồi ăn rau luộc nhạt nhẽo, bỗng nhớ ra dường như bây giờ không còn ai nhắc nàng ăn nhiều một chút nữa.
Lan Nguyện Nịnh và Trình Linh ngồi đối diện, hai người không ăn cơm mà chỉ ngơ ngác nhìn Quý Vân Nặc.
Nhưng Quý Vân Nặc lại không để ý đến ánh mắt của họ, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ đặt vào bàn ăn của Tiêu Ngôn Cẩn, Hà Nhu, Thời Chính Nghĩa và Giang Nam.
Ba Alpha và một Beta đang vừa trò chuyện vừa đùa giỡn, bầu không khí sôi nổi và hài hòa. Hà Nhu còn vừa cười vừa đánh vào cánh tay Tiêu Ngôn Cẩn.
“Vân Nặc, cậu đang nhìn gì vậy?” Trình Linh lần đầu thấy ánh mắt Quý Vân Nặc đầy vẻ hoang mang, không khỏi hỏi.
“Tôi đang nhìn…” Quý Vân Nặc sực tỉnh, lắc đầu: “Không có gì.”
Lan Nguyện Nịnh nhìn đĩa thức ăn gần như không động tới trước mặt nàng, lâm vào trầm tư.
“Đi thôi nào.” Trình Linh bê khay cơm lên, “Chiều còn phải tập luyện nữa.”