Đến ngày đánh giá kết quả tập luyện phân bố lại các lớp A,B,C,D,F và chọn C vị (vị trí center) cho ca khúc chủ đề.
Tất cả các thí sinh ngồi xuống theo từng lớp.
“Hôm nay lại là lúc để tôi thể hiện thực lực! Nhất định tôi vẫn sẽ trụ lại ở lớp A!” Thời Chính Nghĩa ngồi xuống đầy khí thế, hào hứng tuyên bố.
“Ha ha ha.” Có người bật cười chế nhạo.
Thời Chính Nghĩa trừng mắt nhìn Hà Nhu: “Cậu cười cái gì?”
“Cậu có phải bị ngốc không, tuy kỹ năng rap của cậu khá ổn, nhưng vũ đạo thì loạn cào cào, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu. Cậu vào được lớp A chẳng phải chỉ nhờ kỹ năng duy nhất là rap sao?” Hà Nhu lạnh lùng cười khẩy.
Thời Chính Nghĩa vốn đã khó chịu với Hà Nhu từ lâu. Nếu không phải đang có camera và quá đông người, cô đã muốn \”xử đẹp\” con nhỏ này.
Là một thiếu nữ mạnh mẽ, cô sao có thể chịu nhục như vậy! Càng bực hơn là fan CP cứ ghép cô với cô ấy. Họ tưởng cô ấy xứng với cô chắc?
Cô quay đầu, giọng thách thức: “Cứ chờ xem.”
Kỷ Miên bước vào hiện trường, tươi cười: “Chào các bạn thực tập sinh.”
“Chào Kỷ lão sư!” Mọi người đồng loạt đứng dậy cúi chào.
Tiêu Ngôn Cẩn cũng đứng lên, nhưng ngay lập tức cảm thấy chân đau nhức, lồng ngực khó chịu.
Cô quên mất rằng dù có nền tảng vũ đạo, nhưng thân thể nguyên chủ lại là điểm yếu trí mạng. Không chỉ kém linh hoạt mà thể lực còn cực kỳ yếu.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô không chắc mình có thể trụ nổi ở chương trình này.
Ban giám khảo gọi nhóm đầu tiên lên nhảy. Kỷ Miên và các huấn luyện viên chấm điểm qua camera.
Quý Vân Nặc không muốn chờ nữa, là người đầu tiên lên sân khấu.
Nàng nhảy một cách hoàn hảo, thậm chí vừa nhảy vừa hát mà không hề hụt hơi. Ai cũng nghĩ nàng nhất định sẽ giành C vị.
Thời Chính Nghĩa và Sở Lạc thấy vậy thì không cam lòng, lập tức lên sàn.
Nhưng trong lúc nhảy, Thời Chính Nghĩa lỡ quên một động tác. Dù cô cố gắng sửa lại ngay, giám khảo vẫn nhận ra.
Hà Nhu thấy vậy liền cười mỉa: “Đoán trúng rồi.”
Quý Vân Nặc dù mệt và đổ mồ hôi đầy người nhưng vẫn không rời đi, nàng muốn đợi Tiêu Ngôn Cẩn nhảy xong.
Đa số các thí sinh đã hoàn thành xong phần thi. Giang Nam và những người khác cũng đã nhảy xong.
Tiêu Ngôn Cẩn biết không thể chờ lâu hơn nữa, liền bước lên sân khấu. Nhưng ngay vừa đứng lên cô liền cảm thấy một cơn đau nhói ở hông.
Cô rên khẽ một tiếng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi chậm rãi bước đi.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.
“Cố lên, cố lên!” Thời Chính Nghĩa cổ vũ.
Tiêu Ngôn Cẩn nghiến răng, gắng gượng bước lên sân khấu. Chân cô run rẩy dữ dội.