Tôi cứ tưởng cơn sốt kia là cảm cúm bình thường, uống ít thuốc sẽ khoẻ, không ngờ sau đó bắt đầu xuất hiện triệu chứng thổ tả, bất đắc dĩ tôi phải xin nghỉ phép.
Sau mấy ngày sốt cao, cuối cùng phải vào bệnh viện theo dõi.
Trong thời gian bị bệnh Lương Mộ Hi có ghé thăm, tôi nhờ chị ta chăm sóc mẹ con Hứa Nhân Ninh.
\”Cảm ơn chị.\” Tôi yếu ớt nói tiếng cảm ơn với chị ta, \”Sau này em sẽ mời chị ăn cơm.\”
Lương Mộ Hi xoa đầu tôi, \”Đừng nghĩ nhiều, tập trung dưỡng bệnh đi, chị sẽ chăm sóc Nhân Ninh và Duy Duy thật tốt.\”
\”Vậy thì em yên tâm rồi.\”
Có lẽ do ốm nặng nên ngay cả đồng nghiệp mới quen cũng đến thăm, điều này khiến tôi có chút bất ngờ và cũng vô cùng áy náy.
\”Không phải chúng ta là đồng nghiệp sao?\” Đây là câu nói của Ôn Ôn, người có hiệu suất làm việc cao nhất trong nhóm. Tôi ngây ngốc mấy giây trước khi mỉm cười gật đầu.
Ôn Ôn biết tôi không giỏi ăn nói nên kể cho tôi tình hình công ty mấy ngày qua. Trước khi đi, cô ấy bảo tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, chờ ngày tôi về nhóm.
\”Cảm ơn.\” Nhìn nụ cười mỉm của cô ấy, tôi không khỏi cảm thấy bao vất vả để có được công việc này thật xứng đáng.
Mấy ngày nay hết tiêm thuốc lại uống thuốc khiến tinh thần tôi không được tỉnh táo cho lắm, nhất là sau khi tiêm xong, lúc nào tôi cũng ngủ li bì.
Tôi cũng không hiểu tại sao, có thể là mắc một loại cảm cúm nào đó. Tôi sợ Lương Mộ Hi cũng bị mình lây bệnh nên nói chị ta đừng đến nữa.
\”Bác sĩ nói, nhiều nhất là hai ngày nữa tình hình sẽ ổn định.\” Tôi an ủi như vậy để chị ta yên tâm.
\”Hứa Nhân Ninh và Duy Duy vẫn khoẻ chứ ạ?\” Đây là điều tôi quan tâm nhất.
\”Có chị đương nhiên là khoẻ rồi.\” Lương Mộ Hi nói chắc nịch, \”Ban ngày Nhân Ninh đến chỗ chị chơi, đến chiều sau khi đón Duy Duy tan học sẽ trở về Hứa gia, chắc khoảng sáu giờ.\”
\”Vậy thì tốt.\” Tôi nhắm mắt lại, giọng khàn khàn, \”Muốn nhanh xuất viện để gặp Hứa Nhân Ninh quá, chị chuyển lời giúp em, nói em xuất viện sẽ gặp chị ấy ngay.\”
\”Chị biết rồi.\” Lương Mộ Hi xoa đầu tôi, \”Mau ngủ đi, ngủ mới có tinh thần.\” Thật ra không cần chị ta nói thì tôi đã không địch lại với tác dụng phụ mà ngủ thiếp đi.
Đó là một buổi tối trăng sáng sao thưa, tôi vẫn nhớ rõ như in cho đến tận bây giờ.
Hai hôm sau, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn nhiều, y tá cũng đã đo nhiệt độ cho tôi, sau khi xác định không còn bị sốt hay các triệu chứng thổ tả bèn cho phép tôi xuất viện.
Tôi biếng nhác vươn vai, mấy ngày nằm viện buồn chán như cả thế kỉ, cuối cùng ngày xuất viện tôi mong chờ cũng đã đến.
Chuyện xuất viện, tôi quyết định giấu Hứa Nhân Ninh xem như một bất ngờ cho chị, lén lút về nhà lại gặp phải một chuyện không tưởng.
Thu dọn đồ đạc xong, tôi gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ, lòng đầy háo hức hướng về nhà họ Hứa. Liếc nhìn đồng hồ, hẳn là lúc này Hứa Dục Duy còn ở trường, còn Hứa Nhân Ninh có lẽ đang la cà chỗ Lương Mộ Hi.


