\”Hài tử này thật là thông minh!\” Ôm mao cầu bạch sắc lộ đuôi ra trong lòng, cái trán lão thụ tinh vì ý cười mừng rỡ mà xuất hiện vài vết nhăn thật sâu. Bà giúp yêu tộc tiếp sinh lâu như vậy, vẫn là lần đầu gặp anh hài nhi hoá hình nhanh như vậy. Phải biết, đại đa số yêu sinh ra chính là bản thể, mãi tới khi tu luyện trăm năm sau mới hoá thành hình người. Mà hài tử của Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu, vì trong cơ thể các nàng mang theo tiên khí, hài tử từ khi sinh ra chính là dạng anh hài nhi, sau đó xuất hiện bản thể. Đương nhiên, tốc độ xuất hiện bản thể cũng động dạng thuyết minh trình độ thông minh của anh hài nhi. Nghĩ đến, hài tử này hẳn là thông minh số một số hai trong đồng loại đi.
\”Bà bà, là hồ ly sao?\” Hồ Linh Tiêu vô lực hỏi, nàng đưa tay kéo đuôi của mao cầu nâng lên, chỉ nghe một tiếng kêu đặc hữu của hồ ly, tiếp theo tiểu mao cầu dùng miệng chưa mọc răng dài cắn hồ Linh Tiêu một cái, xẹt một tiếng nhảy vào lòng Tô Vận Hàm, nằm ngửa lộ ra bụng nhỏ phấn nộn của nó, hai chân trước theo bản năng che khuất chấm nhỏ nhô ra trên cùng của mình, nhắm mắt lại thoải mái hưởng thụ lấy ôm ấp hương hương của Tô Vận Hàm.
\”… Linh Tiêu, là con bạch hồ…\” Tô Vận Hàm nhìn tay Hồ LinhTtiêu đình trệ giữa không trung mà cười ngây ngô, nàng sờ sờ bụng của tiểu mao cầu, nghe nó phát ra tiếng ngày be bé, nói: \”Nếu bà bà nói con thông minh, vậy con nhất định là thông minh. Tô Linh, Linh nhi… Sau này có con bồi tiếp Tiêu nhi, Tiêu nhi liền sẽ không cô đơn nữa.\”
\”Ngốc tử, thả con vào lòng người ta, người ta muốn ôm con đó!\” Hồ Linh Tiêu vỗ vỗ mạn giường, vốn tưởng thai này lại là tuyết lang, không ngờ tới càng là con hồ ly. Vậy càng tốt, chí ít huyết thống Hồ tộc các nàng có tiếp diễn rồi đó!!!
\”Được được được, Linh nhi ngủ rồi đó! Nàng phải ôm con cẩn thận.\” Tô Vận Hàm cẩn thận từng chút giao tiểu mao cầu nằm ngửa trong lòng ngực mình cho Hồ Linh Tiêu. Nói thật ra, từ lúc hài tử đầu của các nàng Tô Tiêu xuất thế, Tô Vận Hàm liền cực ít ôm con. Thứ nhất là triều chính bận rộn, thứ hai lại vì tiểu Tô Tiêu căn bản cũng không nguyện ý để nàng ôm, đều là mặt dày mày dạn khóc náo để Hồ Linh Tiêu ôm. Hiện giờ tiểu mao cầu vừa sinh ra liền nhảy vào lòng ngực Tô Vận Hàm, thực khiến nàng vô cùng vui vẻ trong lòng, càng là mẫu tính nơi đáy lòng nàng đều kích phát ra rồi.
\”Nha, con thật khả ái, quả thực giống một dạng với người ta khi bé đó!\” Ôm tiểu mao cầu, trên mặt Hồ Linh Tiêu lại tràn ra ý cười mẫu thân. Nàng nhẹ nhàng khảy khảy lỗ tay tiểu mao cầu, tiểu mao cầu bị quấy nhiễu cực bất mãn dùng chân trước gãi gãi lỗ tai bị khảy, phát hiện khí tức ôm ấp không đúng, nó mơ màng từng từng mắt nhỏ hắc lưu lưu lên, sau đó đánh cái ngáp dựng đuôi mao nhung nhung lên lại nhảy vào lòng ngực Tô Vận Hàm, dùng tư thế ban đầu tiếp tục hưởng thụ tựa như nằm ngữa ngủ ngon.
\”………….\” Lại cứ vậy từ trong lòng nàng chạy vào lòng ngốc tử rồi! Hài tử này thật là! Quả thực chính là loại không lương tâm! Không lương tâm giống mình vậy!!! Tuy nói ngốc tử cũng là thân nương của hài tử, nhưng tốt xấu gì mình cũng gặp nhiều khổ như vậy mới sinh hài tử ra được a! Hài tử này cư nhiên như thế không nguyện ý ngủ trong lòng mình!!! Tiêu nhi, nàng bắt đầu tưởng niệm tiểu Tiêu nhi của nàng rồi, con thích kề cận mình như vậy, dù con là con tuyết lang.