Trong tiếng reo hò đón năm mới và dưới pháo hoa rực rỡ, được hôn người mình thích luôn là cảnh tượng mà Văn Lạc từng tưởng tượng, từng mơ ước.
Kiều Sơn Ôn cũng cảm thấy khoảnh khắc này thật lãng mạn, đúng không? Nếu không thì một người luôn rụt rè như cô ấy, sao lại chủ động đòi hỏi Văn Lạc điều này chứ?
Ngay lúc này đây, chắc chắn cô ấy cũng đang rung động.
Văn Lạc không nói gì, không hỏi han dông dài, không trêu chọc hay nửa đùa nửa thật khiến Kiều Sơn Ôn ngượng ngùng, không thể như vậy. Cô biết giây phút này rất quý giá. Với Kiều Sơn Ôn, bộc lộ tình cảm chẳng khác gì bộc lộ sự yếu đuối, chỉ cần chạm nhẹ, cô ấy sẽ xấu hổ, sẽ rút lui.
Pháo hoa và tiếng reo hò giờ đây chỉ là phông nền cho bầu không khí giữa hai người họ. Văn Lạc nắm lấy cổ tay Kiều Sơn Ôn, xoay người, tiến gần thêm một bước. Mỗi bước lại gần, lông mi cô lại khẽ run lên. Cô chưa từng hôn ai bao giờ, theo bản năng đưa tay kia nâng lấy khuôn mặt Kiều Sơn Ôn. Làn da cô ấy nóng rực, trong tiếng tim đập dữ dội, Văn Lạc tìm thấy một chút bình tĩnh.
Văn Lạc chậm rãi nghiêng cổ, đến gần thì cảm nhận được hơi thở rối loạn mà ấm áp của Kiều Sơn Ôn. Đối phương đã nhắm mắt lại. Trước khi nhắm mắt, ánh mắt cô ấy đầy ướt át, khiến người ta mềm lòng đến muốn tan chảy. Văn Lạc cũng nhắm mắt, nghiêng đầu một chút, vụng về tìm vị trí thích hợp, đặt lên đôi môi mềm mại ấy.
Cô cảm nhận được cơ thể Kiều Sơn Ôn khẽ run lên, hơi thở càng nặng nề hơn, bàn tay buông thõng đã nắm lấy vạt áo cô.
Hội trưởng muốn một nụ hôn như thế nào? Chỉ là chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước thôi sao? Nhưng Văn Lạc không nỡ rời đi ngay, trân trọng cảm giác rung động chết người trong khoảnh khắc này, theo bản năng khẽ mút lấy đôi môi kia. Lại qua hai giây nữa, cô mới từ từ rời khỏi.
Pháo hoa lần nữa nổ tung trên đỉnh đầu họ, thính giác mới dần khôi phục. Tiếng pháo hoa, nhịp tim, tiếng thở dốc, tất cả thật tuyệt diệu. Văn Lạc nhìn Kiều Sơn Ôn mở mắt, cô mím môi, khi không biết nên làm gì hay nói gì, liền ôm lấy cô ấy.
\”Chúc mừng năm mới.\”
\”Cảm ơn Sơn Ôn vì món quà.\” Giọng nói của Văn Lạc sau nụ hôn có chút khàn khàn, nhưng lại đầy nghiêm túc và trân trọng, nghe vô cùng êm tai.
\”Chúc mừng năm mới.\” Kiều Sơn Ôn đáp lại, vùi mặt vào hõm cổ cô.
Pháo hoa mãi chưa tàn, nhịp tim mãnh liệt của họ cũng thế. Mãi đến khi tiếng pháo dần thưa thớt, người ngoài ban công cũng lần lượt trở vào phòng, Văn Lạc và Kiều Sơn Ôn mới quay lại.
Văn Lạc rót cho Kiều Sơn Ôn một cốc nước ấm trước máy lọc, rồi tự rót cho mình một ly, vừa uống vừa nhìn gương mặt cô ấy.
Người chị họ cũng vừa từ ban công quay vào, ánh mắt nhìn hai người có vẻ không đúng lắm, khi hai người họ hôn nhau, giữa tiếng pháo hoa có xen vào vài tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ, không cần đoán cũng biết là ai ở bên cạnh thấy được.
\”Cặp đôi nhỏ lãng mạn thật đấy.\” Lúc đó Vệ Hàn Yên cảm thán.
\”Thì ra em gái kia là bạn gái của Lạc Lạc, thảo nào…\” Người chị rất có hứng thú với Văn Lạc cũng tiếc nuối nói.