\”Sơn Ôn, nếm thử cái này đi.\”
Bên ngoài cửa kính sát đất, tuyết rơi dày đặc. Trong phòng, ánh đèn dịu nhẹ, trên bàn bày sẵn bữa ăn phong phú, vài ngọn nến lãng mạn được thắp lên, một bữa tối ấm cúng dưới ánh nến.
Bên cạnh chiếc ghế sofa mềm là một cây thông Noel được trang trí vô cùng tinh xảo, dưới gốc chất đầy những hộp quà không đếm xuể. Không chỉ thế, phóng tầm mắt nhìn quanh, cả căn nhà đều được trang hoàng theo phong cách Giáng sinh.
Những món trang trí này vô cùng tỉ mỉ và hài hòa, tiêu tốn không ít thời gian, chứa đầy tâm huyết. Từng chi tiết nhỏ đều tràn đầy yêu thương, như thể để bù đắp điều gì đó, để chúc mừng một ngày vô cùng quan trọng và được trân quý, được tạo nên từng chút một…
Không phải vì quá yêu Giáng sinh, mà là vì cần phải trang hoàng cho thật đẹp, cần phải nâng niu… sinh nhật của Kiều Sơn Ôn.
Là sinh nhật của Kiều Sơn Ôn, nên Văn Lạc đã bận rộn chuẩn bị từ nhiều ngày trước.
Những ngày gần đây, Kiều Sơn Ôn trông thấy Văn Lạc bận rộn với mọi thứ, thấy cô vì cảm giác an toàn mà mình cần, đã bắt đầu từ một tuần trước liền không đi đâu, cứ quấn quýt bên mình, không rời nửa bước.
Văn Lạc lúc nào cũng ôm lấy cô, ghé sát tai thủ thỉ, như dỗ dành mà cũng như nhắc nhở: \”Sinh nhật của Sơn Ôn sắp đến rồi, mong chờ ghê.\”
\”Là sinh nhật của người mình yêu~\”
\”Là sinh nhật của vợ mình…\”
Mỗi lần Văn Lạc nói xong, lại để lại cho Kiều Sơn Ôn một trái tim ngứa ngáy không yên.
Thật là hư.
Tai của Kiều Sơn Ôn bị hơi thở dịu dàng của cô làm cho nóng lên, bị bao trùm trong sự dịu dàng ấy đến mức không đi đâu được, mà cũng chẳng muốn đi đâu.
Văn Lạc biết rõ cô mang trong lòng những bóng ma. Văn Lạc đang nhắc cô rằng ngày đó sắp tới rồi, nhưng lần này không giống trước nữa, không cần sợ. Lần này sẽ không hóa thành ác mộng, vì cô ấy sẽ ở bên cạnh cô, thật sự đồng hành cùng cô.
Những lời lặp đi lặp lại ấy, mỗi lần đều thật sự được truyền đến nơi sâu thẳm trong lòng Kiều Sơn Ôn, để cô cảm nhận rõ ràng, để cô được bao bọc trong tình yêu mãnh liệt ấy, đến mức nghẹt thở, như được hiến dâng cả trái tim…
Bữa tối dưới ánh nến đêm Giáng sinh là do chính tay Văn Lạc chuẩn bị, tinh tế và ngon miệng. Vừa ngồi vào bàn, cô đã bóc con tôm đầu tiên cho Kiều Sơn Ôn.
Sau đó là liên tiếp nhiều con nữa. Văn Lạc chỉ lo ân cần chăm sóc bạn gái, dường như quên cả mọi thứ, kể cả bản thân, trong mắt chỉ có mỗi Kiều Sơn Ôn, chỉ cần cho cô ăn no là được.
Bản thân chưa ăn được mấy miếng, Kiều Sơn Ôn thấy xót vì cô đã bận cả ngày, cũng bóc tôm đút cho cô, Văn Lạc vui vẻ hưởng thụ, mắt mày cong cong, rạng rỡ và dịu dàng vô cùng.
Ăn xong, hai người ngồi trên tấm thảm dưới cây thông Noel, Kiều Sơn Ôn mở từng món quà, còn Văn Lạc thì ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, thỉnh thoảng lại dụi dụi, dính chặt không rời.