Nhà của Văn Lạc cách trường khoảng bốn, năm cây số, có xe đưa đón riêng. Cô đã yêu cầu mẹ sắp xếp cho mình một nữ tài xế, người này là trợ lý của mẹ cô, khoảng ba mươi tuổi, thường trang điểm nhẹ, buộc tóc đuôi ngựa thấp, tính tình dịu dàng, khéo léo và rất tinh ý, điều đó làm cho Văn Lạc rất quý mến cô ấy. Tuy nhiên, hầu hết thời gian, Văn Lạc lại thích tự mình đạp xe đến trường vì cảm thấy tự do hơn. Dù sao đi nữa, cô không phải kiểu người tan học là về nhà ngay, mà thường sẽ đi chơi và về nhà rất muộn. Mặc dù mẹ cô sẽ đợi ở phòng khách để dạy dỗ, nhưng cô cũng dễ dàng dỗ dành mẹ chỉ bằng vài cử chỉ nũng nịu.
Phương Lan nữ sĩ thực sự là người \”miệng dao găm tâm đậu hũ\”
Vào những ngày mưa như hôm nay, tài xế Khâu Nguyệt đã đến trước cổng trường từ sớm, che ô và chờ đợi.
Đi chung ô với Văn Lạc là Trần Nhiên Nhiên, học lớp 12/2, trước đây kém Văn Lạc một lớp. Ngay khi mới chuyển đến trường Nam Hoài, Trần Nhiên Nhiên đã quen biết Văn Lạc. Khi đó, trong buổi huấn luyện quân sự cho học sinh mới, Văn Lạc cầm máy ảnh ngồi trên khán đài chơi và chụp được cho cô ấy một bức ảnh rất có hồn. Vì cảm kích, Trần Nhiên Nhiên đã mời Văn Lạc ra căng tin uống nước, nhưng cuối cùng Văn Lạc lại là người mời cô ấy. Không chỉ mời Nhiên Nhiên mà còn mời cả mấy cô bạn đi cùng, rồi thêm cả số liên lạc để thường xuyên đi chơi cùng nhau, tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp.
\”Lạc Lạc, vừa rồi mình thấy dường như Kiều Sơn Ôn cũng ở đó, cậu chơi với cô ấy à?\” Trần Nhiên Nhiên chợt nhớ ra chuyện này, liền tiện miệng hỏi.
Văn Lạc đáp một cách thản nhiên: \”Không, cậu ấy có lẽ chỉ tình cờ đến phòng đọc thôi.\”
Trần Nhiên Nhiên \”ồ\” một tiếng, \”Vậy sao, mình còn tưởng hai người cậu lại chơi với nhau chứ.\”
Văn Lạc im lặng một lát rồi cười, đáp: \”Cũng không phải là không có khả năng.\”
\”Cậu thật sự muốn kết bạn với cậu ấy sao? Cậu ấy lạnh như băng mà…\” Trần Nhiên Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, nheo mắt lại và nói giọng châm chọc, \”Bạn bè của Văn Lạc nhiều ghê nhỉ, nhiều đến mức mình chẳng còn chen chân vào nổi, chẳng bao giờ nhớ đến mình luôn. Nếu không tình cờ gặp hôm nay, không biết bao giờ mới có thể trò chuyện với cậu nữa?\”
Văn Lạc rất giỏi dỗ dành, cô mỉm cười đáp: \”Vậy nên mình sẽ chuộc lỗi bằng cách đưa cậu về nhà, được không?\”
Trần Nhiên Nhiên hừ nhẹ, trong lòng vẫn không khỏi trách móc cô.
Văn Lạc tính tình rất tốt, đối xử với bạn bè luôn chu đáo, đôi khi đến mức khiến người khác hiểu lầm… nhưng liệu dưới ánh mắt cười vui ấy có bao nhiêu phần chân thành?
Chỉ là để tìm niềm vui.
Đúng là kẻ xấu.
Nhà của Văn Lạc và Trần Nhiên Nhiên không cùng hướng, nhưng cô vẫn để Trần Nhiên Nhiên đi chung xe. Xe chỉ có thể đỗ ở cổng khu nhà, trời vẫn còn mưa, Văn Lạc đưa cho cô bạn cái ô từ trong xe, Trần Nhiên Nhiên xách cặp bước xuống, nói với tài xế: \”Chị đi đường cẩn thận,\” rồi vẫy tay với Văn Lạc và cười ngọt ngào, \”Lạc Lạc, tạm biệt nhé~\”