Để tiện cho việc quản lý, văn phòng của các giáo viên trường Nam Hoài và phòng học của học sinh đều nằm trong cùng một tòa nhà. Văn phòng của giáo viên được sắp xếp ở những phòng cuối cùng của mỗi tầng. Chủ nhiệm lớp 12/1 là tổ trưởng của khối và có văn phòng đặt tại văn phòng lớn trên tầng bốn.
Lớp 12/1 lại nằm ở tầng hai, vì vậy mỗi lần học sinh lớp này cần nộp bài tập hay có việc gì cần gặp chủ nhiệm, đều phải leo từ tầng hai lên tầng bốn, rồi đi qua một hành lang dài.
Kiều Sơn Ôn là người thường xuyên qua lại giữa các tầng như vậy, bởi cô đảm nhiệm rất nhiều vị trí. Đôi khi trong một ngày, cô phải chạy lên tầng bốn đến ba, bốn lần. Dần dần, mỗi khi đến giờ giải lao, hành lang tầng bốn lại có rất nhiều người đứng chờ cô với lý do muốn \”hít thở không khí trong lành\”. Có người thích công khai, có người thầm lặng, hoặc đơn giản là chỉ muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của cô, nhưng hầu hết đều không dám bắt chuyện với cô.
Tính cách của cô vốn là như vậy, ai cũng biết nếu bắt chuyện với cô thì sẽ tự chuốc lấy sự ngại ngùng, đến mức không biết phải để tay chân thế nào cho tự nhiên.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra yên ả thì chiều hôm đó, bên cạnh Kiều Sơn Ôn lại xuất hiện một nam sinh.
Nam sinh có vóc dáng cao lớn, mái tóc cắt gọn, mặc đồng phục học sinh ngắn tay gọn gàng sạch sẽ, gương mặt tuấn tú, môi đỏ răng trắng, sống mũi thẳng với cặp kính gọng bạc, trông giống như một chàng trai yên tĩnh và lãng mạn.
Kiều Sơn Ôn ôm một chồng sách trong tay, bước đi nhanh với vẻ mặt lạnh lùng. Nam sinh cũng nhanh chóng bước theo bên cạnh cô, nghiêng mặt với vẻ mặt lo lắng nói điều gì đó với cô, nhưng suốt quãng đường Kiều Sơn Ôn không hề đáp lại. Cậu nam sinh định cản cô lại, nhưng Kiều Sơn Ôn đẩy tay cậu ra rồi bước vào văn phòng. Cậu chỉ còn biết ảo não đứng chờ bên ngoài.
Cảnh tượng đó khơi lên vô số lời bàn tán, cả khu vực xung quanh trở nên náo nhiệt hẳn lên, mọi người xì xào bàn tán, tận dụng chút niềm vui giữa cuộc sống học đường khô khan.
\”Này này, không ngờ Quách Thịnh vẫn chưa từ bỏ Kiều Sơn Ôn! Theo đuổi lâu như vậy, người ta đã từ chối rõ ràng rồi mà, cậu ta còn muốn gì nữa?\”
\”Thật không hiểu nổi cậu ta. Rõ ràng Kỳ Mạn cũng rất xinh đẹp và còn cố công theo đuổi cậu ta, sao cậu ấy cứ phải bám lấy Kiều Sơn Ôn làm gì chứ? Giả sử mà có hẹn hò với Kiều Sơn Ôn thì cũng sẽ rất nhạt nhẽo thôi.\”
\”Hiểu gì chứ, càng không có được thì càng thấy hấp dẫn mà.\”
\”Kỳ Mạn biết không nhỉ? Mau đi báo cho Kỳ Mạn thôi, thế mới vui!\”
\”Cmn, đúng là đồ nhiều chuyện!\”
Gần văn phòng nhất là lớp 12/15, tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào lớp, Văn Lạc tò mò nhìn ra, \”Bên ngoài sao lại đông người vậy?\”
Bạn cùng bàn của cô, Hứa Giai Thuần đáp: \”Đang hóng chuyện tình tay ba đấy.\”
Văn Lạc hỏi: \”Ai với ai?\”
\”Cậu chưa nghe sao? Cũng phải thôi, không biết cũng đúng, nhưng chuyện này ai cũng biết cả. Đại tỷ của lớp 12/14, Kỳ Mạn, thích Quách Thịnh của lớp 12/1, nhưng Quách Thịnh lại thích Kiều Sơn Ôn. Kiều Sơn Ôn lại không thích Quách Thịnh. Nhưng Kỳ Mạn thì rất ngang ngược, nên luôn giận lây sang Kiều Sơn Ôn. Ai biết được cô ấy sẽ làm gì…\”