Vào buổi trưa, vừa lúc Kiều Sơn Ôn rời đi, Văn Lạc liền bị một đàn em tình cờ gặp phải kéo đi chơi.
Cô bé là học sinh nội trú, mà trường Nam Hoài quản lý học sinh nội trú rất nghiêm, chỉ có cuối tuần mới được ra ngoài. Cô chê cơm căng tin dở, cũng không muốn ngủ trưa, cứ quấn lấy Văn Lạc đòi đưa đi chơi.
Văn Lạc tất nhiên là đồng ý.
Chủ yếu là vì thẻ học sinh của nội trú và ngoại trú có màu khác nhau, đến cổng trường bảo vệ yêu cầu xuất trình thẻ thì cô bé chắc chắn không qua được, vậy nên chỉ còn cách đi lối khác.
Mà về mấy cái \”lối khác\” của Nam Hoài, không ai rõ hơn Văn Lạc.
Cô bé là dân thị trấn thi lên đây, nhà xa, chưa từng có dịp đi dạo trung tâm thành phố Nam Hoài. Văn Lạc dẫn cô bé đi ăn, sau đó đến khu vui chơi trong trung tâm thương mại chơi nguyên một buổi trưa. Chơi quá hăng say, đến mức không chợp mắt một chút nào, khiến chiều vào lớp Văn Lạc mệt rã rời, vừa vào lớp đã thấy buồn ngủ, mắt đau nhức, gục xuống bàn ngủ luôn.
Bàn cứng quá, cô lấy áo khoác đồng phục lót cho êm. Ngủ chập chờn, giữa chừng tỉnh dậy mấy lần, ngẩn người một lúc, thấy bài giảng chán quá, lại càng buồn ngủ hơn, mí mắt nặng trĩu.
Cả một buổi chiều hiếm hoi, cô không hề rời khỏi chỗ ngồi.
Lần cuối cùng tỉnh dậy là bị chủ nhiệm lớp chị Mạc gõ sách vào đầu đánh thức.
Giờ tự học, chị Mạc đến thông báo chuyện quan trọng, bảo cô dậy nghe cùng.
Lúc đó, Văn Lạc đang mơ một giấc mộng sâu. Đột nhiên bị đánh thức như vậy, cô giật nảy mình, tim đập loạn nhịp, cơn quạu ngủ dâng lên đến đỉnh điểm.
Mơ màng, bực bội, cáu kỉnh, mặt hầm hầm.
Đây là bộ dạng hiếm thấy của Văn Lạc.
Gương mặt cô phần lớn thời gian đều mang vẻ dịu dàng. Cũng có lẽ vì thường ngày quá dịu dàng, nên lúc tỏ ra dữ dằn thì lại càng dữ hơn.
Không ai dám bắt chuyện với cô.
Văn Lạc ngồi nghe chị Mạc nói hết thông báo, chưa đợi chuông tan học vang lên đã xách cặp bỏ đi.
Từ nhỏ, cô đã có tật quạu ngủ, nhất là những lúc quá buồn ngủ mà bị đánh thức một cách đột ngột, cô cực kỳ bực bội.
Nhưng cơn bực này thường chỉ kéo dài một lúc. Chỉ cần ra ngoài hít thở không khí trong lành, gặp chuyện gì đó thú vị, hoặc vô tình gặp được người mình muốn gặp, tâm trạng cô sẽ tự nhiên tốt lên.
Cô bắt xe buýt về nhà, chọn ghế cuối cùng bên cửa sổ. Đường ít xe, không có khói bụi, mở cửa cho gió lùa vào, cảm giác thoải mái vô cùng.
Đi được một trạm thì đến trường Phụ Trung, rất nhiều học sinh Phụ Trung lên xe, Văn Lạc lại gặp được cô bạn \”buôn không hết chuyện\” – tiên nữ của Phụ Trung.
Gọi là tiên nữ, vì cô ấy mặc một chiếc váy trắng như lễ phục, dường như vừa kết thúc buổi biểu diễn văn nghệ, còn chưa kịp tẩy trang.