Văn Lạc ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ được hội trưởng lại dừng lại hỏi cô nóng không, vừa kinh ngạc vừa hứng thú, lập tức bước theo, \”Đương nhiên là nóng rồi, hội trưởng, cậu có cách gì à?\”
Kiều Sơn Ôn không nhìn cô, hơi cúi đầu, để phần tóc mái buông xuống che một bên mặt, điềm nhiên nói: \”Đi theo tôi.\”
Đi theo tôi??
Văn Lạc càng kinh ngạc hơn, lại càng phấn khích, \”Thật không đó? Cậu định dẫn tôi đi đâu vậy?\”
Văn Lạc lại trêu: \”Ban nãy còn không thèm để ý tới tôi mà, sao giờ lại lo tôi nóng hay không?\”
\”Hội trưởng, cậu đúng là kỳ lạ thật đấy.\”
Thấy người kia lắm lời quá, Kiều Sơn Ôn không đáp nữa. Văn Lạc ngoan ngoãn bước theo, trong lòng nghĩ bất kể ra sao cũng phải bám theo Kiều Sơn Ôn, để xem Kiều Sơn Ôn định dẫn cô đi đâu, làm gì.
Từ trước đến giờ chỉ có cô bám lấy Kiều Sơn Ôn, còn Kiều Sơn Ôn thì luôn mong cô tránh xa một chút. Bây giờ Kiều Sơn Ôn chủ động rủ rê cô, quả thực là chuyện hiếm có nghìn năm mới gặp, đúng là khó tin.
Lạ thật, rõ ràng cách đây một giây người này còn lạnh nhạt bảo \”Không có gì.\”
Lạnh lùng rồi lại quan tâm, đúng là thay đổi như chong chóng. Văn Lạc lại nghiệm ra một điều nữa: Kiều Sơn Ôn không chỉ dễ rơi nước mắt, dễ đỏ mặt vì xấu hổ, mà còn rất thất thường.
Tất nhiên, so với hai điểm trước thì thất thường chẳng đáng yêu bằng. Văn Lạc liếc nhìn Kiều Sơn Ôn, trong đầu hiện lên dáng vẻ lúc cô ấy khóc.
Cô phát hiện ra dường như người này không dám nhìn mình, cứ luôn nghiêng đầu …..né tránh.
Không bao lâu, Kiều Sơn Ôn dẫn Văn Lạc đến tầng hai của một tòa nhà. Văn Lạc chưa từng đến đây, cảm thấy mới mẻ.
Ở góc hành lang, Kiều Sơn Ôn lấy chìa khóa mở cửa. Trước mắt là một căn phòng rộng rãi. Văn Lạc ngước nhìn biển hiệu phía trên khung cửa, trên đó viết ba chữ lớn: \”Hội học sinh.\”
Văn Lạc khẽ nhướng mày, theo sau Kiều Sơn Ôn bước vào, vừa đi vừa quan sát, \”Hội trưởng, đây là địa bàn của hội học sinh các cậu à?\”
Rõ ràng là vậy rồi, Kiều Sơn Ôn không trả lời. Chờ cô bước vào, cô ấy liền quay người đóng cửa.
Căn phòng khoảng chừng năm mươi mét vuông, có một màn hình đa phương tiện, bố trí giống như một phòng họp lớn. Trong phòng có một máy điều hòa, một máy nước, hai chiếc ghế sô pha mới tinh, vài kệ sách chất đầy đồ đạc lặt vặt.
Nhìn tổng thể cũng khá ổn.
\”Trường học đối xử với hội học sinh tốt ghê.\” Văn Lạc cảm thấy hơi oi, đi tới định bật điều hòa.
Lúc này, Kiều Sơn Ôn đứng trước một cánh cửa khác gọi cô: \”Ở đây.\”
Văn Lạc lúc này mới để ý thấy bên trong còn có một căn phòng nữa. Hiếu kỳ, cô bước nhanh tới. Kiều Sơn Ôn mở cửa, để lộ một căn phòng nhỏ, diện tích chưa đến mười mét vuông, nhưng tạo cho Văn Lạc cảm giác hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài – tinh giản mà thoải mái.