\”…….\”
Kiều Sơn Ôn vậy mà lại nghiêm túc hỏi cô, có muốn đi hay không?
Tại sao lại dùng cái giọng như thể cô là người xen ngang, là người phá hoại chuyện tốt giữa cô ấy với Lâm Giản?
Vậy nên từ đầu đã không định đưa cô theo, từ đầu đã không có ý định cùng bạn gái ăn tối.
Văn Lạc thật sự rất hoang mang. Đây là bữa tối đầu tiên sau khi họ chính thức xác định mối quan hệ cơ mà, sao Kiều Sơn Ôn có thể dễ dàng nhường nó cho người khác như thế?
Vừa nãy cô còn chẳng chút do dự vì bạn gái mà từ chối Lộc Miên, vậy mà Kiều Sơn Ôn thì chẳng hề hỏi qua ý kiến cô đã đồng ý ăn tối với người khác.
Kiều Sơn Ôn không cần bạn gái nữa sao?
Kiều Sơn Ôn chẳng có chút ý thức làm bạn gái gì cả…
Mà người mời cô ấy lại chính là Lâm Giản.
Lâm Giản.
Cái người phụ nữ xấu xa đó…
Haizz. Văn Lạc chợt thấy hơi chán nản, dù hai người đã ở bên nhau, vị trí của cô trong lòng Kiều Sơn Ôn vẫn không bằng Lâm Giản. Hoặc nói đúng hơn, Kiều Sơn Ôn vẫn luôn dựa dẫm vào Lâm Giản nhiều hơn.
Cô biết, khi con người đã hình thành sự phụ thuộc vào ai đó, thì sẽ vô thức nghe theo người đó, cho rằng đi theo người đó sẽ không sai. Giống như bây giờ, chỉ cần Lâm Giản rủ là Kiều Sơn Ôn chẳng thể từ chối.
Nghĩ đến điều đó, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt trào lên, tính chiếm hữu cũng theo đó mà trỗi dậy. Cảm giác chán nản ban nãy ngay lập tức hóa thành khao khát mạnh mẽ muốn tuyên bố chủ quyền. Văn Lạc bỗng thấy kích động, dứt khoát nói: \”Muốn đi.\”
Kiều Sơn Ôn gật đầu: \”Được.\”
\”Để mình nói với cậu ấy một tiếng.\”
Còn phải nói với cô ấy một tiếng? Bạn gái đi cùng không phải là điều đương nhiên sao? Sao cái gì cũng phải nói với cô ta, cái gì cũng phải xin phép cô ta?
Văn Lạc ngăn cô lại: \”Không được nói.\”
Kiều Sơn Ôn: \”Sao?\”
Văn Lạc cứng đầu: \”Không cho nói.\”
Thấy Văn Lạc lúc này có cảm xúc kỳ lạ, Kiều Sơn Ôn chiều theo cô: \”Được.\”
Tâm trạng Văn Lạc lúc này mới khá hơn đôi chút, bạn gái vẫn nghe lời mình mà. Cô nghĩ mình phải nhanh chóng trang điểm, ăn diện lên mới được, nhưng đây là nhà Kiều Sơn Ôn nên cô bảo: \”Mình không có mang quần áo sang.\”
\”Trong tủ của mình có đấy.\”
Kiều Sơn Ôn nói: \”Mình đã mua nhiều đồ vừa với cậu.\”
\”Hả?\”
Kiều Sơn Ôn không nói gì thêm, kéo tay cô đi vào phòng thay đồ. Trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc trên người Kiều Sơn Ôn. Cô mở một ngăn tủ, trước mắt là đủ loại quần áo, kiểu dáng khác hẳn phong cách của Kiều Sơn Ôn, nổi bật hơn, cá tính hơn, đúng gu mà Văn Lạc thích.