Chương 79: Tháng sáu
Tần Kiến Thư thấy mình như một người chao đảo bên vách núi, có thể bị kéo xuống biển sâu dục vọng bất cứ lúc nào.
Ôn Sở tựa vào vai nàng, hơi thở nóng rẫy, nhịp thở nhẹ nhàng. Đầu ngón tay cô vẽ vòng qua vòng lại nơi hõm nhỏ sau tai nàng, hết lần này đến lần khác, tựa như lông vũ lướt qua.
Thân hình uyển chuyển áp sát cánh tay nàng. Trong lúc cọ sát, Tần Kiến Thư chạm phải một mảng nhỏ mềm mại, ấm áp.
Đó là gì, cả hai đều là phụ nữ, không thể rõ ràng hơn được nữa.
Từng luồng tê dại như dòng điện chạy qua, thấm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Tần Kiến Thư dù muốn cử động cũng không được, chỉ cảm thấy mình bị người bên cạnh dùng phép thuật khống chế.
Dù vẫn còn một lớp vải ngăn cách, nhưng nàng vẫn có cảm giác vùng da ấy bị thiêu đốt dữ dội.
Tần Kiến Thư chịu đựng, rồi lại tiếp tục chịu đựng: \”Ôn Sở…\”
Tiếng gọi này như một lời than thở, lại như một lời thì thầm khe khẽ.
Nàng cụp mắt xuống, đập vào mắt là sống mũi cao thanh tú của đối phương, xuống chút nữa là đôi môi đỏ hơi vểnh lên đầy mê hoặc. Đôi môi ấy căng mọng, óng ánh tựa như phủ một lớp nước trong suốt, khiến người ta không kiềm được mà muốn tiến tới, cắn mạnh một cái.
Chiếc váy hai dây màu đen như mực đậm vẩy xuống, áp sát bộ đồ ngủ dài của Tần Kiến Thư rồi hòa làm một.
Không phân biệt được đâu là của ai, cứ như họ vốn dĩ là một thể.
Nghe thấy tiếng gọi khe khẽ đầy kiềm nén và ẩn nhẫn của Tần Kiến Thư, Ôn Sở hơi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đối phương.
Hàng mi người trước mặt rung lên, ánh mắt lạnh lẽo thanh khiết từ lâu đã bị khuấy động thành một hồ nước xuân dập dờn, khiến người ta có cảm giác như nàng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Sao mà dễ trêu chọc đến vậy chứ?
Ôn Sở khẽ nhếch môi cười, với tư cách là kẻ khơi mào, cô rất hài lòng với phản ứng của Tần Kiến Thư.
Trước đó, cô còn lo không biết một người thận trọng, lạnh lùng và biết kiềm chế như Tần Kiến Thư có cảm giác gì với cơ thể phụ nữ hay không. Nhưng giờ xem ra, là do cô đã nghĩ quá nhiều.
\”Em như vậy, sao chị có thể sống chung với em được?\”
Giọng của Tần Kiến Thư mềm mại đến mức dường như có thể vắt ra nước.
Người bị đánh vỡ phòng tuyến đã không còn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh và tự chủ như lúc trước.
Ban đầu, Tần Kiến Thư chỉ đơn thuần nghĩ rằng Ôn Sở không muốn mình gặp phiền phức. Nhưng giờ phút này, khi mỹ nhân thơm tho mềm mại nằm trong lòng, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao đối phương hết lần này đến lần khác nhấn mạnh \”không cần thuê phòng khác\”.
Từ đầu đến cuối, hai người chẳng hề nghĩ giống nhau.
Tần Kiến Thư hít sâu một hơi, ở nơi Ôn Sở không nhìn thấy, nàng nhẹ nhàng siết lấy tấm ga giường, ánh mắt trầm xuống: \”Chúng ta đã nói rõ từ trước rồi, em quên rồi sao?\”


