Chương 24: Rung động
Sáng sớm khi xuất phát, trời vẫn còn lất phất mưa phùn, nhưng giờ đây mưa mỗi lúc càng nặng hạt, thậm chí có dấu hiệu sắp có sấm chớp.
Hai người bung ô đứng bên đường dõi theo chiếc xe buýt rời đi, khuất bóng ở cuối đường.
Mùa đông, trời đổ mưa ướt lạnh đến thấu xương. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô càng làm người ta thêm khó chịu.
Ôn Sở nắm chặt cán ô, cô nghiêng người định quay về khách sạn thì bất ngờ bị Tần Kiến Thư ở phía sau gọi lại.
Dưới tán ô màu xanh xám, dáng người phụ nữ thẳng tắp, phong thái tao nhã. Nàng đưa tay chỉ về hướng hoàn toàn ngược lại: \”Chúng ta đi hướng này.\”
Ôn Sở cau mày liễu: \”Không quay về khách sạn hỏi một chút sao?\”
Trên đỉnh đầu, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, giống hệt tâm trạng rối bời của Ôn Sở lúc này.
Tần Kiến Thư nhìn cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích: \”Tôi nhớ quảng trường lớn trước viện bảo tàng có một chốt cảnh sát. Chúng ta qua đó tìm họ trước, có cảnh sát hỗ trợ, muốn khách sạn hợp tác sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.\”
Nếu muốn tìm người thì nhất định phải xem camera giám sát. Khách sạn có quy định của khách sạn, gặp người dễ nói chuyện thì có thể sẽ cho xem, còn nếu gặp người khó tính thì phải để cảnh sát nói chuyện mới có kết quả.
Tần Kiến Thư làm giáo viên khá lâu rồi, nàng đã nhiều lần trải qua những việc như vậy, dĩ nhiên là quen cửa quen nẻo.
Hai người chuyển hướng chạy đến chốt cảnh sát ở quảng trường, quả nhiên tìm được hai viên cảnh sát nhân dân đang trực.
Nghe hai người trình bày ngắn gọn lý do đến đây, lúc này một viên cảnh sát họ Ngô ngỏ lời đồng ý cùng quay lại khách sạn Đại Tần để kiểm tra camera giám sát. Mà quản lý khách sạn cũng rất hợp tác.
\”Lùi lại một chút nữa… Đây chính là học sinh mà các cô báo đã đi lạc đúng không?\”
\”Kéo lên trước chút nữa, thêm chút nữa.\”
\”Chính là chỗ này, các cô xem, em ấy đã rời khỏi khách sạn.\”
Cảnh sát Ngô chỉ vào hình ảnh tạm dừng trên màn hình giám sát, quay đầu nhìn về phía hai cô giáo.
Nói xong, anh ra hiệu nhân viên tiếp tục phát đoạn video giám sát.
Từ lúc Vương Lâm rời khỏi khách sạn đến khi một nam sinh khác của lớp 11/4 chạy về khách sạn tìm người, thì không hề thấy cậu nhóc xuất hiện ở khách sạn nữa.
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của quản lý khách sạn.
Quản lý khách sạn khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn về phía cảnh sát Ngô: \”Học sinh mặc đồng phục rất dễ gây chú ý. Nếu em ấy còn ở khách sạn chúng tôi thì nhân viên của chúng tôi chắc chắn sẽ để mắt đến. Em ấy thực sự không có quay lại đây.\”
Lúc này Ôn Sở quay sang hỏi quản lý: \”Vậy quản lý Chu, camera giám sát bên ngoài khách sạn của các anh có ghi được chỗ xe buýt chúng tôi đỗ không?\”


