Bhtt-Edit Hào Môn Tàn Tật A Của Đỉnh Lưu Hắc Nguyệt Quang – C5:Lão Bà Hôn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Bhtt-Edit Hào Môn Tàn Tật A Của Đỉnh Lưu Hắc Nguyệt Quang - C5:Lão Bà Hôn

\”Lão bà, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút.\”

Nguyễn Niệm Ninh nhìn Hoắc Giai Nam, cảm thấy hôm nay nàng có chút khác lạ. Trước đây, mỗi lần đi vệ sinh, Hoắc Giai Nam luôn cố ý tránh mặt mình, không muốn để lộ sự bất tiện trong sinh hoạt. Nhưng hôm nay, nàng lại chủ động để mình dìu vào toilet.

Cũng chính nhờ yêu cầu này, Nguyễn Niệm Ninh mới nhận ra rằng mình căn bản không biết cách chăm sóc một người tàn tật.

Hoắc Giai Nam dễ bị lừa gạt, nhưng Hoắc nãi nãi – Hứa Duy Nghi thì không như vậy.

Hoắc nãi nãi là một người thông minh, từng trải, luôn miệng nói yêu thương cháu gái, nhưng lại không biết chút gì về hộ lý cơ bản. Nếu ngay cả điều này cũng không biết, liệu Hoắc nãi nãi có tin rằng Nguyễn Niệm Ninh thực sự yêu thương Hoắc Giai Nam không? Sợ là ngay cả quỷ cũng không tin.

\”Ừm, ta liền ở bên ngoài, có việc cứ gọi ta.\”

Hoắc Giai Nam khẽ ừ một tiếng, rồi nói:

\”Phiền ngươi kéo rèm cửa giúp ta, ta không thích cảm giác ngột ngạt.\”

Nguyễn Niệm Ninh đè nén sự kinh ngạc trong lòng, mỉm cười đáp: \”Được.\” Sau đó, nàng bước tới, kéo rèm cửa ra.

Từng mảng ánh nắng xuyên qua cửa kính pha lê, chiếu vào trong phòng. Không gian chợt bừng sáng rực rỡ. Trên giường, Hoắc Giai Nam chống hai tay ngồi dậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay bị mấy lọn tóc xõa xuống che đi, càng khiến nàng trông tinh tế hơn. Ánh nắng chiếu lên làn da tái nhợt, làm nổi bật những sợi lông tơ mảnh khảnh. Nàng trông mềm mại, yếu ớt, như một quả đào còn non chưa chín tới.

Nguyễn Niệm Ninh nhìn nàng chống tay, chật vật ngồi dậy, lại nhớ đến cảnh nàng khó khăn leo lên giường khi nãy.

Nàng luôn biết rằng Hoắc Giai Nam bị tàn tật hai chân, nhưng chưa từng thật sự hình dung ra mức độ bất tiện của một người khuyết tật.

Hôm qua là lên giường, hôm nay là đi vệ sinh.

Với Nguyễn Niệm Ninh, đây là những chuyện hiển nhiên trong cuộc sống, giống như hít thở mỗi ngày. Nhưng với Hoắc Giai Nam, đó lại là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.

Khoảnh khắc này, lòng Nguyễn Niệm Ninh như có gì đó chạm vào.

Hoắc Giai Nam chỉ là một cô gái nhỏ tàn tật yếu ớt.

Năm đó, nàng ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

Mình… không nên xuống tay với nàng, càng không nên lợi dụng nàng.

Nhưng vừa nghĩ đến cái chết của mẹ, ngón tay Nguyễn Niệm Ninh chậm rãi siết chặt. Ánh mắt nàng mất đi vẻ áy náy, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng của một người thê tử.

\”Lão bà, ngươi có thể lấy giúp ta điện thoại không?\”

\”Đương nhiên.\”

Nguyễn Niệm Ninh lấy điện thoại từ trong túi xách, đưa cho Hoắc Giai Nam.

\”Cảm ơn.\”

Hoắc Giai Nam đưa tay nhận lấy. Nhưng ngay lúc đó, Nguyễn Niệm Ninh bất ngờ cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Khuôn mặt đẹp như minh tinh chỉ còn cách nàng trong gang tấc.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.