Nội tâm Qua Lâm có kích động đó, nhưng kỳ quái là cô không hề nổi giận. Cô cho rằng bản thân không nổi nóng là vì lần này đi vào mộ lụm được không ít thứ tốt, cũng có lẽ vì chuyện này đã xảy ra nhiều lần nên cô đã miễn dịch? Trong lòng buồn cười, Qua Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra loại chuyện này cũng có thể miễn dịch, nhưng là… \”Nói sao đi nữa thì về sau đừng phung phí như vậy, ngươi cũng thấy rồi đó, tiền này thật sự là do ta đổi mạng mới có được ah.\”
\”Sao?\” Ngữ khí của Tô Chỉ là cực kỳ nghi hoặc.
Qua Lâm buồn bực, \”Mẫu thân đại nhân lại thế nào nữa đây ah?\”
\”Lần này ngươi thật kỳ quái.\” Tô Chỉ nói.
Ta kỳ quái? Qua Lâm mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng. Ngơ ngác không biết bản thân kỳ quái chỗ nào, tò mò hỏi \”Ta kỳ quái chỗ nào?\”
\”Nếu như theo bình thường mà nói, lúc này khẳng định ngươi sẽ cả người run rẩy chỉ tay vào ta mà kêu to \’Ngươi là cái máy nuốt tiền hay sao? Cả ngày mua cả đống đồ về nhà, ta không phải cái máy in tiền, không có nhiều tiền như vậy cho ngươi xài.\’\” Tô Chỉ nghĩ sao nói vậy, nhưng một câu vô tình này lại làm Qua Lâm đỏ mặt.
\”Ta, ta nào có!\”
Tô Chỉ liếc cô, hé miệng nở nụ cười \”Ân, ta đã nói rồi, về sau sẽ không dùng tiền như vậy nữa, cho nên ngươi có thể yên tâm.\”
Qua Lâm nghe nàng nói như vậy, ngoài miệng nhưng vẫn bất mãn lầm bầm một câu \”Không biết có thật không.\” Kỳ thật có thật hay không trong lòng cô biết rõ, nhưng cô vẫn còn để ý chuyện Tô Chỉ không hề nể mặt mình mà nói những lời kia ah.
Thời gian luôn yên lặng không một tiếng động lướt qua, sau một loạt sự tình bề bộn, sắc trời bên ngoài đã tối dần. Tô Chỉ cẩn thận từng chút một đỡ Qua Lâm trở về phòng ngủ, cũng ngay lúc đó, bụng hai người vô thanh vô tức kêu lên.
Các nàng xấu hổ nhìn nhau, Tô Chỉ liền nói \”Vì thương thế nên mấy ngày nay đều ăn cháo loảng, hiện tại ăn thức ăn dinh dưỡng một chút, ta đi mua cho ngươi ah.\” Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nhìn Qua Lâm hỏi \”Mua thức ăn chắc ngươi không có ý kiến, phải không?
Nghe thấy lời này, Qua Lâm hận không thể đập đầu vô gối, cái này cũng quá châm chọc đi, Qua Lâm còn có thể nói gì? Bởi vì Tô Chỉ nói đều là sự thật, Qua Lâm cô keo kiệt, danh xứng với thực là vắt cổ chày ra nước. Thở dài, \”Gọi nhiều món ngon một chút, mấy hôm nay ngươi cũng mệt rồi.\”
Tô Chỉ cười cười, đứng lên liền đi đến tủ lấy áo khoác. Qua Lâm nhìn xem nghi hoặc, hỏi \”Ngươi muốn ra ngoài mua?\”
Tô Chỉ cũng không quay lại, gật đầu, \”Đúng vậy, nếu không làm sao có đồ ăn.\”


