Diệp Vọng Nguyệt khẽ rũ mắt. Đúng là cô từng có người để trong lòng, nhưng bức thư đó giờ đã nằm trong thùng rác rồi. Từ khoảnh khắc nhận ra mình xuyên vào thế giới này, cô đã không định gửi nó đi nữa.
Với những người khác, bức thư này chỉ là một phần của trò chơi. Nhưng với cô, nó chứa đựng tất cả tình cảm chân thật nhất. Đến giờ cô vẫn nhớ rõ tâm trạng mình lúc viết—vừa kích động, vừa mong đợi, lại có phần e lệ.
Vậy mà giờ đây, chính tay cô đã hủy nó.
Cô nhẹ nhàng nói với đạo diễn:
\”Xin lỗi, thư của tôi không biết đã rơi mất ở đâu rồi. Có thể cho tôi một phong khác không?\”
Mọi người thích cô gái Diệp Vọng Nguyệt này chính vì cô không ỷ vào gia thế, luôn cư xử lễ độ, đoan trang. Dù chỉ là trò chơi, cô vẫn nghiêm túc, không hề xem nhẹ.
Chỉ là—với việc cô phủ nhận mình có người trong lòng, chẳng ai thật sự tin.
Dù dạo gần đây nhà họ Diệp khá khiêm tốn, Diệp Sương – người nắm quyền – cũng không ưa giới giải trí, nhưng Diệp Vọng Nguyệt thân là người điều hành nhiều công ty niêm yết, ngày thường bận bịu như vậy, không có mục đích thì chắc chắn sẽ chẳng tham gia chương trình hẹn hò này.
Huống hồ, từ lúc cô bước vào chương trình, ánh mắt nhìn Bùi Chi lúc nào cũng như mang theo lửa. Ánh mắt ấy, ai cũng nhìn ra được, là ánh mắt của một Alpha mới yêu lần đầu.
Chỉ là… từ sau lần Diệp tổng chết đuối suýt mất mạng rồi được Bùi Chi hôn cứu, ánh mắt ấy đã khác.
Như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong mắt mọi người, cô không còn là cô gái ngây ngô si tình như trước nữa.
Thế nên, người ta mới bắt đầu suy đoán—Diệp Vọng Nguyệt có lẽ đã hết thích Bùi Chi rồi. Bởi vì Bùi Chi luôn lạnh lùng với mọi người, nên có khi Diệp Vọng Nguyệt không chịu nổi mà muốn chuyển đối tượng, cũng là chuyện bình thường thôi.
Điều này khiến các Omega vốn có ý định nhắm vào Diệp Vọng Nguyệt – vì sắc đẹp và gia thế – đều cảm thấy vui mừng.
Đặc biệt là Trần Thải, người đã bị đạo diễn cảnh cáo vài lần, nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
\”Đương nhiên là được.\” Đạo diễn cười, lập tức cho người chuẩn bị một phong thư mới cùng bút, đưa cho Diệp Vọng Nguyệt.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô nhận thư và bút, không vội vàng, cũng không do dự, mở phong thư ra, lấy giấy viết thư, viết nhanh vài chữ rồi gấp lại. Từng động tác lưu loát, sạch sẽ, như nước chảy mây trôi. Đầu ngón tay trắng trẻo kẹp lấy phong thư hồng nhạt, hình ảnh ấy đẹp đến lạ thường.
Cô không cố ngụy trang điều gì. Từng cử động, từng ánh mắt đều toát ra khí chất cao quý trời sinh. Đến mức ngay cả những Omega trong đoàn cũng lặng lẽ đỏ mặt.
Viết xong thư, bước tiếp theo chính là bỏ vào hòm thư của người được chọn.
Bên trái sân có sáu chiếc hòm màu lam dành cho Alpha, bên phải là sáu hòm hồng nhạt dành cho Omega.