Chương 92
Có kinh nghiệm vừa rồi, lần này Tô Ngữ Băng cũng không dám đánh thức người, nhìn Mạc Du Tâm đang còn ngủ say trong lòng mình, Tô Ngữ Băng cười khẽ lắc đầu, thực sự rất khó để so sánh Mạc Du Tâm vừa rồi khóc lóc làm nũng với Mạc Du Tâm lúc bình thường.
Ngón tay thon dài của Tô Ngữ Băng chạm lên viền mắt ửng đỏ mới khóc của Mạc Du Tâm, cảm thấy alpha vừa rồi vừa đáng thương lại vừa buồn cười, tầm mắt nàng theo sườn mặt nhìn xuống cánh môi căng mọng của Mạc Du Tâm.
Trong phòng còn hương bạc hà chưa tan, khiến cho hô hấp của Tô Ngữ Băng so với bình thường nhanh hơn một chút, nàng phải nhìn đi chỗ khác tránh không nhìn vào môi của Mạc Du Tâm nữa thì lúc này mới đỡ hơn một chút.
Hiện tại Mạc Du Tâm đang vùi vào lòng của Tô Ngữ Băng ngủ say sưa, cảm giác có thật nhiều tầng hương thơm đang bao lấy mình, còn mình ở bên trong ngủ thoái mái không mở mắt nổi.
Tô Ngữ Băng không dám đứng dậy, vất vả cả buổi chiều nàng cũng thấy mệt rồi, liền nằm ôm Mạc Du Tâm trong ngực ngủ, nhưng bị ảnh hưởng tin tức tố của alpha, cũng gây chút mệt mỏi, ban đầu còn chưa thấy buồn ngủ nhưng dần sau đó thì cũng ngủ luôn.
Lúc này Mạc Du Tâm ngủ đến thoải mái, cảm giác cả người đều là hương băng mai, khi cô tỉnh lại ánh mắt dần thanh minh hơn, sau đó liền cảm thấy sự mềm mại không giống như là giường, dời tầm mắt xuống thì thấy cô và Tô Ngữ Băng đang ôm nhau.
Mạc Du Tâm nuốt khan một cái, mặt đỏ lên, lúc này nửa người trên của cô đang nằm trên người Tô Ngữ Băng, nếu cô không nâng người thì hiện tại đầu đang nằm kế cổ Tô Ngữ Băng, cánh tay Tô Ngữ Băng còn đang ở sau hông cô.
Mạc Du Tâm liền tỉnh táo hơn, cảm thấy cô và Tô Ngữ Băng với tư thế này hơi lạ, hơn nữa trên cổ Tô Ngữ Băng còn có vài vết dâu tây, Mạc Du Tâm có chút chột dạ, đây là do mình làm sao?
Mạc Du Tâm muốn xích ra lại sợ đánh thức Tô Ngữ Băng, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.
Cô nhìn ấn ký trên cổ Tô Ngữ Băng khuôn mặt đờ ra, đột nhiên nhớ đến giấc mơ vừa trải qua khi nãy, cô không chỉ khóc mà còn làm nũng với Tô Ngữ Băng, cuối cùng còn để lại thật nhiều dâu tây trên cổ Tô Ngữ Băng.
Mạc Du Tâm nhìn mấy vết dâu tây, mặt càng đỏ hơn, cho nên mấy chuyện mình nhớ ra vừa rồi, không phải là nằm mơ? là mình vừa khóc, vừa nháo, còn làm nũng, cuối cùng còn khi dễ Tô Ngữ Băng sao?
Làm sao bây giờ? hay là cô giả bộ ngủ tiếp đây? xấu hổ quá đi, cô là kiểu người hay khóc lóc còn chấm mút đậu hũ của người ta sao?
Tô Ngữ Băng vốn cũng lo lắng cho Mạc Du Tâm, bị hành động của người trong lòng đánh thức, mở mắt nhìn vào mắt Mạc Du Tâm.
Tô Ngữ Băng xoa mắt một cái, có chút không xác định nhìn về phía Mạc Du Tâm hỏi: \”dậy rồi?\”
Mạc Du Tâm ho nhẹ một tiếng bên tai hồng hồng, mắt không dám nhìn nhiều chỉ dám nhìn sang một bên nói với Tô Ngữ Băng: \”mình sợ đè cậu này khó chịu, hiện tại mình khỏe rồi, hay là buông ra nha.\”