[ Bhtt – Edit – Abo ] Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách [ Hoàn ] – Chương 83 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[ Bhtt – Edit – Abo ] Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách [ Hoàn ] - Chương 83

Tô Ngữ Băng cảm giác vừa tỉnh ngủ đã hơn 4h chiều, dụi mắt ở trên giường lăn một vòng, lúc này mới lưu luyến tỉnh lại, lần này đến cả cửa phòng cũng không đóng lại.

Ban đầu lúc dời đến nàng còn mua thuốc ức chế, miếng dán che tin tức tố các loại, vì sợ Mạc Du Tâm có ý xấu, nhưng qua vài ngày ở chung, Tô Ngữ Băng lại cảm thấy là do minh suy nghĩ nhiều, như là hiện tại có mở cửa ngủ thì Mạc Du Tâm cũng không tùy tiện đi vào phòng, thậm chí gọi mình dậy ăn cũng lịch sự gõ cửa hỏi.

Khóe môi nàng cong lên nụ cười, cảm thấy cứ sống như vậy cũng không tệ, vừa ra ngoài thì thấy Mạc Du Tâm đang ngồi trên sô pha cắt trái cây.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng đi ra, cười khẽ một tiếng nói: \”ngủ có ngon không? lại đây ăn chút trái cây cho tỉnh táo rồi chúng ta đi đón Tiểu Nguyệt Lượng về nhà.\”

\”Được, hình như không còn mệt như lúc trưa.\” Tô Ngữ Băng vừa nói vừa cầm cái nĩa cạnh bàn, cắm một miếng dựa mật ăn, dựa mát lạnh Tô Ngữ Băng cũng tỉnh táo không ít.

Cả ngày hôm nay nàng không cho con bú rồi, vừa rồi ngủ không cảm thấy gì, lúc này lại thấy ngực căng lên, có chút đau, tay không tự chũ khẽ vuốt một cái.

Mạc Du Tâm cũng cắm một miếng dưa hấu ăn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tô Ngữ Băng, thấy Tô Ngữ Băng xoa ngực, Mạc Du Tâm liền nói: \”trướng sữa sao?\”

Sau đó thì thấy sắc mặt Tô Ngữ Băng đỏ lên trừng mắt nhìn mình, \”cô nhìn chỗ nào đó, xấu xa, tự nhìn của cô đi.\”

Mạc Du Tâm cũng oan uổng mà, cô chỉ quan tâm một chút mà thôi, \”thì mình sợ cậu này căng quá khó chịu đó thôi, của mình cũng đâu có căng.\”

\”Cô im miệng đi, không được nói nữa,\” Tô Ngữ Băng trừng Mạc Du Tâm nói tiếp, \”còn nói nữa tôi mặc kệ.\”

\”Được được được, mình không nói,\” Mạc Du Tâm vội im miệng, trong lòng cũng nhớ chút nữa phải mua bình hút sữa về, nếu dùng cái đó chắc sẽ đỡ hơn.

Hai người ăn trái cây một chút rồi cùng ra ngoài đi đón bảo bảo về, trước cửa tiểu khu các nàng ở có xe buýt đi qua chỗ Triệu Anh Chi bên kia, liền dùng giao thông công cộng, hai người quét di động lên xe, buổi chiều người không đông bằng buổi sáng, nhưng trên xe cũng không còn chỗ ngồi.

Ở giữa xe buýt có tay cầm móc trên đưa người ta cầm dựa vào, Mạc Du Tâm kéo Tô Ngữ Băng đến, tự mình làm đệm cho Tô Ngữ Băng dựa, còn mình cầm tay giữ, tựa như đem Tô Ngữ Băng ôm vào lòng.

Mạc Du Tâm cười hì hì nhìn Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng bị nhìn đến ngại, cúi đầu xem di động, Mạc Du Tâm cũng mò đến xem.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm thò lại gần tai cũng đỏ lên, \”cô làm gì vậy?\”

\”Mình lười lấy di động, xem chung với cậu này.\” Mạc Du Tâm mở to mắt nói với Tô Ngữ Băng rất thản nhiên.

Tô Ngữ Băng liếc Mạc Du Tâm, đành đưa di động về hướng Mạc Du Tâm, xem thì xem, dù sao xem di động vẫn hơn là nhìn mình chằm chằm.

Mạc Du Tâm cũng không thực sự muốn nhìn di động, nhìn vài cái lại nhìn Tô Ngữ Băng, sợ nhìn Tô Ngữ Băng hoài, thì Tô Ngữ Băng ngại ngùng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.