Bảo bảo vốn đã sắp ngừng khóc rồi, kết quả bị Phùng Duyệt Duyệt nói lớn tiếng dọa khóc lớn hơn, thở phì phò không ra hơi, khóc đến nghẹn ngào, Tô Ngữ Băng đau lòng vội vàng đưa bảo bảo cho Diêu Thiến bế.
Diêu Thiếu ôm bảo bảo vào phòng, sợ Phùng Duyệt Duyệt lại hù bảo bảo.
Tô Ngữ Băng nghe tiếng khóc của bảo bảo, cơn tức liền xộc lên, \”tôi đã xin lỗi bạn học Phùng rồi, nó chỉ là đứa con nít không hiểu gì, hơn nữa tôi vốn đã dỗ được rồi, bây giờ lại bị bạn học Phùng hù cho khóc, theo tôi biết phòng bạn học Phùng ở đầu hành lang, tôi thấy hình như bạn đang cố gắng kiếm chuyện.\”
\”Phải đó, Phùng Duyệt Duyệt, mấy bạn phòng kế bên chúng tôi không ai nói gì, mấy người ở đầu hành lang xa như vậy cũng chạy đến kiếm chuyện?\” Phó Chi Đào trừng Phùng Duyệt Duyệt nói.
\”Kiếm chuyện? tôi kiếm chuyện đó, Tô Ngữ Băng, ai kêu cô không biết xấu hổ cứ quấn lấy Du Tâm chứ? cô đã không còn gì rồi, cô cũng không xứng với Du Tâm.\” Phùng Duyệt Duyệt thấy Tô Ngữ Băng cho dù là chuyện gì thì cũng chỉ kết tối là Tô Ngữ Băng cướp Mạc Du Tâm.
Tô Ngữ Băng lúc này cũng tức giận, nói đến là bảo bảo khóc làm mọi người bị ảnh hưởng, nhưng nàng cũng đã xin lỗi rồi, nhưng Phùng Duyệt Duyệt này cứ hai ba câu lại kéo Mạc Du Tâm vào, nhìn thì biết là muốn kiếm chuyện, hiện tại làm cho bảo bảo khóc lớn, cũng đừng trách mình nói khó nghe.
\”Phùng Duyệt Duyệt cô thật nực cười, bản thân không theo đuổi được Mạc Du Tâm thì đổ lỗi lên đầu tôi sao? tôi nói rõ cho cô biết, Mạc Du Tâm sau này chỉ ở cùng với tôi, chúng tôi đã mua căn hộ rồi chuẩn bị sống chung, tôi có xứng với Mạc Du Tâm hay không thì không cần cô phải lo, quan trọng là cô ấy thích tôi, không thích cô, cô hiểu rõ điều này là được rồi.\” Tô Ngữ Băng mắt lạnh nhìn Phùng Duyệt Duyệt nói.
Phùng Duyệt Duyệt tức giận túm Tô Ngữ Băng, phòng bên cạnh cũng có người đi ra, mọi người ai cũng biết trong phòng 702 có con nít, cho nên đứa bé khóc thì chỉ gõ cửa nhắc nhở một cái, Phùng Duyệt Duyệt cố tình đi kiếm chuyện như vậy chính là người đầu tiên, không ít người thấy khó chịu với nàng hơn nửa đêm rồi còn cao giọng ồn ào.
\”Bình thường thôi mà, con nít buổi tối khóc là bình thường, cô đừng có nhắm vào người ta không tha được không?\”
\”Phải đó, phòng cô ở đằng kia sao mà nghe được? chúng tôi ở kế bên còn không nói gì, cô lại mò đến.\”
\”Cô ta là ai?\”
\”Là cái Omega theo đuổi Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm người ta và Tô Ngữ Băng đã có con rồi, sao mà thích cô ta được? chắc ghen tuông thôi, người như vậy thật độc ác.\”
\”Bạn học à, không theo đuổi được Mạc Du Tâm thì cũng đừng trả thù lên người đứa con nít chứ? đứa bé không có gì sai cả.\”
\”Phải đó, cô vừa nói chuyện âm thanh còn to hơn tiếng đứa nhỏ khóc, khó trách Mạc Du Tâm không thích cô, cười chê.\”
\”Thật, giữ mặt mũi đi, gia đình người ta ba người rồi liên quan gì đến cô nữa, còn làm ầm ĩ không cho chúng tôi ngủ.\”
Đã hơn nửa đêm rồi, mọi người bị làm ầm không ai vui nổi, bị con nít làm ồn còn hiểu được, bị người lớn như Phùng Duyệt Duyệt làm ồn đúng là bực nhiều hơn, còn chưa nói cô ta không đứng đây ồn ào thì đứa bé cũng nín rồi.