Mạc Du Tâm cũng vui vẻ, vừa rồi cô nhìn thấy được hoảng loạn trong mắt Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm cảm thấy nếu cô cố gắng thêm một chút nữa, ở cùng Tô Ngữ Băng không phải là không được.
Đắp chăn Tô Ngữ Băng đưa cho mình, Mạc Du Tâm hẹn giờ dậy, ngủ cũng rất thoải mái.
Sau khi Mạc Du Tâm thức dậy thì thấy phòng khách không có ai, biết Tô Ngữ Băng còn chưa dậy, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt trước, trên vách tường là giá treo khăn, có ba cái hai lớn một nhỏ, Mạc Du Tâm cười khẽ cầm cái khăn xanh lục lau mặt.
Canh bồn rửa mặt là hai cái ly cùng hai cái bàn chải điện, những thứ này cũng là một trải nghiệm mới với Mạc Du Tâm, kiếp trước cô sống một mình, nhà rất lớn nhưng cũng trống rỗng, khiến cho cô không có gì lưu luyến, chỉ khi nhìn thấy ngọc mới khiến cô thấy quan tâm.
Nhưng ở chỗ này lại không như vậy, đã có hai người xông vào cuộc sống của mình, Mạc Du Tâm cũng không chán ghét cảm giác này, ngược lại có chút chờ mong, nhìn giá treo khăn còn có tấm khăn hình mặt thỏ hồng, Mạc Du Tâm lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của bảo bảo.
Rửa mặt xong, Mạc Du Tâm ra khỏi phòng vệ sinh gọi Tô Ngữ Băng dậy, Tô Ngữ Băng đã đóng cửa phòng, Mạc Du Tâm gõ vài cái không thấy động tĩnh liền hô: \”Ngữ Băng, chúng ta phải đến công ty quản lý việc nhà rồi, nếu không qua bên kia người ta tan làm đó.\”
Tô Ngữ Băng ngủ đến mơ màng, đúng là khó trách nàng, chỗ này giường rất mềm, chăn cũng còn mới, ngủ rất là thoải mái êm ái, so với giường ở ký túc còn thoải mái hơn, nên nàng ngủ cũng nhiều hơn.
Nghe Mạc Du Tâm gọi mình, Tô Ngữ Băng đáp: \”đến liền.\”
Mạc Du Tâm nghe nàng nói như vậy, liền mở tủ lạnh lấy hai bình sữa chua, tự mình uống một bình, còn lại để lên bàn sô pha cho Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng chỉ đóng cửa phòng không có khóa, thấy Mạc Du Tâm chỉ gõ cửa không đi vào, khóe môi giương lên nụ cười, trong tiềm thức của mình cũng thấy yên tâm với Mạc Du Tâm, dù sao trước kia nàng và Mạc Du Tâm cùng từng ở khách sạn hai lần rồi, cũng không có phát sinh chuyện xấu gì.
Nàng rời giường chỉnh lại giường một chút, đi ra ngoài rửa mặt, rồi vào phòng khách tìm Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm đem sữa chua đến, \”uống chút đồ lạnh cho tỉnh nè.\”
Tô Ngữ Băng nhận sữa chua, tiện tay dán lên cánh tay của Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm bị lạnh run lên một cái.
Ủy khuát nhìn Tô Ngữ Băng: \”Ngữ Băng, cậu này hư.\”
Tô Ngữ Băng cười khẽ mở nắp sữa chua, uống hai ngụm rồi nói: \”hư là tại cô dạy mà, đi thôi, không thì người ta tan việc mất.\”
Nói rồi, Tô Ngữ Băng cất sữa chua vào tủ lạnh, đi tới kéo tay Mạc Du Tâm nói: \”uống không nổi nữa, về rồi uống tiếp.\”
Mạc Du Tâm cười gật đầu, thấy Tô Ngữ Băng chủ động kéo mình cảm thấy rất thỏa mãn.
Hai người bắt xe đến công ty quản lý việc nhà, nói rõ tình huống với nhân viên công ty, nhân viên cũng giới thiệu một chút về công việc mà các chị lớn tuổi trong công ty làm tốt, cuối cùng chọn Lý Tú Anh người có kinh nghiệm trông trẻ con như hai người đã yêu cầu từ trước.