Mạc Du Tâm đã một đêm không ngủ, trò chuyện với Tô Ngữ Băng một chút liền ngủ đến tối.
Mấy ngày kế, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng đều kín lịch học, hai người bận rội vượt qua, mãi cho đến thứ bảy Mạc Du Tâm mới có thời gian rảnh rỗi đi thăm mẹ và em gái bên kia.
Cô mới mua căn hộ, trong đó có một phòng cần cách âm để làm việc, còn phải dẫn thêm ống nước vào, vì lúc điêu khắc cần có dụng cụ và nước chảy, ngoài ra máy cắt cũng đã ráp xòn, Mạc Du Tâm tìm một người dọn dẹp đến lau dọn sạch bụi bặm trong căn hộ, chờ mang bảo bảo cùng Ngữ Băng vào ở, cũng đến lúc nên nói chuyện con cái với mẹ rồi.
Chương trình học của Mặc Văn Nhân cũng nhiều, thứ bảy cũng có giờ học, cho nên khi Mạc Du Tâm đến nơi chỉ có một mình Triệu Anh Chi ở nhà xem ti vi.
Triệu Anh Chi hiện tại cũng đã quen với cuộc sống thành phố rồi, tắm giặt tiện lợi, quần áo thì khỏi phải nói đã có máy giặt rồi chỉ cần bỏ vào giặt là xong, không mất sức gì, nhưng ở nhà một mình cũng buồn chán, thấy Mạc Du Tâm đến bà vui vẻ cười.
\”Du Tâm đến rồi, hôm nay rảnh sao?\” Triệu Anh Chi cười đứng dậy đi lấy trái cây, \”lúc sáng mẹ mua ít trái cây, để mẹ rửa đả.\”
Mạc Du Tâm ngồi xuống, cảm thấy vẫn còn mới mẻ, kiếp trước là cô nhi, cho nên chưa từng hưởng thụ như vậy, nhìn Triệu Anh Chi cười một cái nói: \”cảm ơn mẹ.\”
\”Con bé này khách khí với mẹ làm gì?\” Triệu Anh Chi cười, rửa sạch trái cây bỏ lên dĩa đưa ra.
Mạc Du Tâm cầm quả lê lên ăn, mặc dù đi xe buýt tới, nhưng khí trời cũng oi bức nên có chút khát, ăn hết quả lê, lúc này cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Triệu Anh Chi nhìn Mạc Du Tâm ăn mà cười vui vẻ.
Mạc Du Tâm xoa tay nghĩ cách nói chuyện bảo bảo với mẹ, nghĩ một chút lại hỏi chuyện em gái gần đây. \”mẹ, đừng nhìn con ăn, mẹ cũng ăn đi.\”
\”Mẹ mới ăn táo rồi, không ăn nữa, con và Nhân Nhân ăn thôi.\” Triệu Anh Chi cười nói.\”
\”Mẹ, Nhân Nhân gần đây sao rồi? học có cực không?\” Mạc Du Tâm hỏi.
\”Ừ, mỗi ngày hơn 9h tối với về, mẹ thấy nó học gần 12h mới đi ngủ, mẹ có nói nó rồi, nhưng nó kêu mẹ ngủ trước, rồi nói là nó sẽ đi ngủ liền, mẹ cũng không quấy rầy nó nữa.\”
Triệu Anh Chi sợ con gái khó tiêu, nhưng thấy con gái học chăm chỉ bà cũng rất vui, lúc trước bà cảm thấy luôn nợ con gái nhỏ, giờ nhìn thấy con gái đi học rồi, trong lòng bà cũng thấy hài lòng hơn.
\”Dạ, vậy phải để em gái chú ý nghỉ ngơi, chăm chỉ cũng tốt, nàng không được học cao trung, có lẽ bắt đầu sẽ cực hơn người khác nhiều.\” Mạc Du Tâm suy nghĩ rồi nói.
Triệu Anh Chi gật đầu, \”mà dạo gần đây Nhân Nhân cười nhiều lắm, đến trường là chuyện nó thích, Du Tâm có thể nhìn thấy hai đứa như vậy mẹ rất vui.\”
Mạc Du Tâm lại xoa tay, cầm di động có ảnh bảo bảo mở ra, cẩn thận nói: \”cái này, mẹ, con muốn nói là con có em bé rồi, mẹ có vui không?\”
Triệu Anh Chi bị con gái chọc cười. \”con nhóc này lại nói bậy, con còn đi học đại học, con cái đâu ra chứ? con còn nhỏ mà.\”