Lúc Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng, thì ánh mắt Tô Ngữ Băng đang ôn nhu nhìn cô và bảo bảo chơi đùa, dáng vẻ này của Tô Ngữ Băng cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, Mạc Du Tâm quên luôn chơi cùng bảo bảo trong ngực, ánh mắt nhìn chăm chú Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng thấy người nào đó cứ nhìn mình, bảo bảo kéo áo cũng không để tý, có chút buồn cười nhịn không được, ho nhẹ vài tiếng để kéo lại lực chú ý của Mạc Du Tâm.
Ý thức được mình mới nhìn Tô Ngữ Băng hồi lâu, Mạc Du Tâm vội cúi đầu chơi với bảo bảo.
Bảo bảo cọ cô nửa ngày cô lại không để ý bảo bảo, lúc này bảo bảo mất hứng tay nhỏ cầm áo thun của Mạc Du Tâm chơi đùa, kéo chỗ này xong thì kéo chỗ khác, kêu momy chơi với mình rồi còn mặc kệ mình!
Mạc Du Tâm bất đắc dĩ nhìn bảo bảo chơi đùa, cười khẽ lắc lư bảo bảo trong ngực, \”vui không? tiểu hư hỏng? đang khi dễ momy hả? lúc chơi với mẹ con sao không thấy con nắm áo mẹ con hả?\”
\”Nha nha a~\” bảo bảo cười a a với Mạc Du Tâm, tay phải lại kéo áo.
Mạc Du Tâm cứ vậy nhìn bảo bảo nắm áo mình chơi mà không ngăn cản.
Tô Ngữ Băng cũng không nhìn nổi, áo thun của Mạc Du Tâm đã bị bảo bảo kéo nhăn nhúm, nàng tiến đến tự tay chọc vào tay bảo bảo đang nắm áo của Mạc Du Tâm nói: \”con đừng nắm áo momy được không? áo momy con sắp bị nhăn hết rồi, Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta nghe lời nhất đúng không? buông ra đừng chơi áo nữa được không?\”
Bảo bảo nhìn Tô Ngữ Băng cười, gật đầu một cái, sau đó nắm càng chặt hơn.
Mạc Du Tâm nhìn bộ dạng bảo bảo đáng yêu trong lòng cũng mềm đi, mặc kệ áo nhăn, cười nói với Tô Ngữ Băng: \”Tiểu Nguyệt Lượng muốn kéo cứ để con kéo, lớn rồi sẽ tự hiểu.\”
Tô Ngữ Băng kéo Mạc Du Tâm nói: \”chờ lớn thì sẽ bị cô làm hư rồi, đến đây, để tôi bế một chút đi!\”
Mạc Du Tâm ôm còn chưa đã, sợ Tô Ngữ Băng giận, lần sau không được ôm nữa, liền đưa bảo bảo trong ngực cho nàng.
Tô Ngữ Băng nhìn dáng vẻ Mạc Du Tâm cẩn thận không khỏi buồn cười nói: \”cũng đâu phải là không cho cô bế, để tôi bế để nàng quên chuyện nắm áo chơi đã, rồi đưa lại cho cô bế.\”
Tô Ngữ Băng mỗi ngày đều bế bảo bảo, nhưng không có nghiện như Mạc Du Tâm lúc này, dù sao cũng chỉ là ôm cái lò nhỏ nặng mười mấy ký thôi mà.
Bảo bảo nằm trong ngực Tô Ngữ Băng liền ngoan ngoãn, cọ xát Tô Ngữ Băng làm nũng không dám nắm áo nàng chơi.
Mạc Du Tâm thò đến đụng đụng, tự tay chọc khuôn mặt bảo bảo: \”con đúng là tiểu hư hỏng mà, mới 5 tháng đã biết nhìn người cho ăn rồi? biết sợ mẹ, không dám khi dễ mẹ, lại khi dễ momy?\”
\”Nha nha nha~\” tay bảo bảo nắm một ngón tay Mạc Du Tâm chơi đùa.
Hiện tại sức bảo bảo còn yếu không làm đau được Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm liền đưa tay cho bảo bảo chơi.
Bảo bảo cũng thích thú, mở năm ngón tay Mạc Du Tâm ra chơi đùa, vừa chơi vừa vui vẻ.
Tô Ngữ Băng cũng không có gì để nói Mạc Du Tâm và bảo bảo, bảo bảo còn nhỏ không hiểu chuyện, Mạc Du Tâm cũng không phải con nít, không biết ngón tay có quan trọng bao nhiêu? huống chi cô làm điêu khắc, ngón tay càng quan trọng hơn.