Chương 145
Khi Giang Thiển và Mạc Văn Nhân xuống nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn rất nhiều món ăn. Minh Đường và Giang Nguyệt Di nhanh chóng gọi cô bé ngồi vào bàn.
Chỉ có bốn người dùng bữa, nhưng Giang Nguyệt Di đã chuẩn bị rất nhiều món, sợ cô bé ngại nên liền nói: \”Nhân Nhân, không cần phải khách sáo, sau này đây là nhà của con, nhà mình không có nhiều quy tắc, cứ thoải mái là được.\”
\”Đúng vậy, con có thể ở bên Thiển Thiển là phúc của nó rồi.\” Minh Đường cũng gật đầu phụ họa.
Giang Thiển bĩu môi, cảm giác như có bạn gái xong thì địa vị trong gia đình của cô lại tụt xuống, nhưng cô vẫn vui vì bạn gái được mẹ và mami yêu mến.
Mạc Văn Nhân khẽ cười, lắc đầu, không quên nói vài lời tốt đẹp cho Giang Thiển: \”Chị có thể thích em, đó là may mắn của em.\”
\”Con bé này, mẹ không biết rõ nó sao? Bình thường nghịch ngợm quen rồi, nhưng sau này có Nhân Nhân trông chừng, con không dám làm bậy nữa đâu.\” Minh Đường vừa cười vừa trêu chọc con gái.
\”Mẹ, con rất nghiêm túc được chưa? Lát nữa Nhân Nhân hiểu lầm con thì sao? Mẹ đừng toàn vạch trần con vậy chứ.\” Giang Thiển lườm hai người mẹ của mình.
Minh Đường cười nói: \”Sao vậy? Con biết xấu hổ cơ à?\”
Giang Thiển bị mẹ làm cho á khẩu, ấm ức chớp mắt nhìn Mạc Văn Nhân cầu cứu.
Cô bé bị Giang Thiển chọc cười không ngừng, nụ cười không rời khỏi mặt.
Sau bữa cơm, Minh Đường bảo Giang Thiển dẫn cô bé lên phòng khách nghỉ ngơi. Ánh mắt Giang Thiển lóe lên, vừa nắm tay cô bé đi lên lầu, vừa nhỏ giọng nói: \”Nhân Nhân, phòng khách nhà chị lâu lắm rồi không có ai ở, hay là vào phòng chị nghỉ trưa một chút được không?\”
Cô bé đỏ mặt, ngủ cùng với chị sao? \”Để các dì biết thì có sao không?\”
Giang Thiển nhẹ nhàng nắm tay cô bé, dịu dàng nói: \”Không sao đâu, mẹ chị không quản chúng ta, hơn nữa chị cũng muốn ôm Nhân Nhân ngủ mà.\”
Cô bé bị Giang Thiển nói một câu, hai má đỏ bừng, đỏ lan tận đến cổ, nhưng trong lòng cô bé cũng rất muốn ở bên chị.
Cô bé nhanh chóng liếc nhìn Giang Thiển một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: \”Vậy… được thôi.\”
Nhìn cô bé ngoan ngoãn mềm mại như vậy, nụ cười trên mặt Giang Thiển càng tươi hơn. Cô nhanh chóng nắm tay cô bé dẫn vào phòng, để cô bé ngồi nghỉ trước, rồi tìm một bộ đồ ngủ đưa cho cô bé: \”Có muốn thay đồ ngủ không? Mặc váy của em không thoải mái để ngủ đâu, đồ ngủ này là chị mới mua đấy.\”
Cô bé gật đầu. Cái váy cô mặc hôm nay là kiểu bó eo, tuy rất đẹp nhưng lại hơi khó chịu, quả thật cô muốn thay một bộ váy rộng rãi hơn.
\”Được, vậy chị đi thay đồ trước, tiện thể tẩy trang luôn.\” Cô bé cầm bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.
Giang Thiển nhìn theo cô bé đáng yêu mềm mại của mình mà không nhịn được bật cười. Thật là ngoan ngoãn, may mà cô bé ở bên mình, nếu không bị người khác lừa thì phải làm sao đây?


