Chương 136
Mạc Văn Nhân thực ra đã muốn nói với Giang Thiển từ lâu rồi, chỉ là khi đó cô có chút tự ti. Sau này, cô lấy việc ôn thi đại học làm cớ để đè nén những tình cảm dành cho Giang Thiển. Nhưng cô không thể lừa dối chính mình, mỗi khi ở bên Giang Thiển, cô luôn cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ cần Giang Thiển đến gặp cô, niềm vui trong lòng cô cũng không cách nào che giấu được.
Bây giờ cô đã có thể thi đỗ đại học, sau này cũng sẽ cố gắng kiếm tiền như chị gái mình. Cô muốn đem những điều trong lòng nói ra với Giang Thiển.
Cô bé tự động viên bản thân đến cả ngàn lần, cuối cùng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Giang Thiển:
\”Chị ơi, em thích chị.\”
Nói xong câu đó, cô bé lập tức quay người chạy như bay về nhà, thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Giang Thiển. Cô bé vẫn đánh giá quá cao sự can đảm của mình. Về đến nhà, cô chạy thẳng vào phòng, đóng cửa lại và vùi đầu vào chăn.
Xong rồi, xấu hổ chết mất thôi. Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm một chuyện như vậy. Khi nói với Giang Thiển những lời đó, toàn bộ sức lực trên người cô đã cạn kiệt. Không biết Giang Thiển chị nghe lời tỏ tình của mình sẽ có phản ứng gì? Có khi nào chị ấy chỉ xem mình như em gái không?
Cô bé nằm trên giường, xoắn xuýt trong chăn như một sợi dây thừng, trong lòng vừa hỗn loạn vừa như bị một chú mèo nhỏ gãi ngứa.
Ở phía bên kia, khi Giang Thiển phản ứng lại được lời tỏ tình của cô bé, thì cô đã chạy xa. Muốn đuổi theo cũng không kịp, mà nghĩ đến việc cô bé dễ xấu hổ, Giang Thiển quyết định tha cho cô lần này. Cô mỉm cười, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho cô bé, rồi lái xe rời đi với nụ cười đầy ý vị trên môi.
Ở nhà, cô bé lăn qua lăn lại trên giường, càng nghĩ càng xấu hổ. Cuối cùng, cô vùi đầu vào chăn, mở điện thoại lên và thấy khung chat với Giang Thiển nằm ngay trên đầu danh sách. Giang Thiển chị vừa nhắn tin cho mình!
Cô bé lập tức ném điện thoại sang một bên như thể nó nóng bỏng tay, lăn lộn trong chăn như một chú mèo con. Tuy nhiên, ánh mắt vẫn len lén nhìn về phía chiếc điện thoại, khuôn mặt đầy vẻ uất ức và bối rối, không dám nhấc lên xem.
Sau khi lăn lộn thêm vài vòng, chăn đã quấn lấy cô như một cái kén. Cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm tự cổ vũ: \”Ôi trời, mình chỉ cần nhìn một chút thôi. Phải dũng cảm hơn một chút, không thì làm sao theo đuổi được chị Giang Thiển đây?\”
Cuối cùng, Mạc Văn Nhân cẩn thận nhặt điện thoại lên, mở khóa và nhấn vào khung chat của Giang Thiển. Như thể đã lấy hết quyết tâm, cô nhìn vào màn hình.
Giang Thiển: \”Bạn gái nhỏ của chị, ngày mai có thời gian không? Chị dẫn em đi hẹn hò nhé?\”
Cô bé mở to mắt, sau đó liền vùi mình vào chăn cười tít mắt. Chị gọi mình là \”bạn gái nhỏ\” rồi còn muốn dẫn mình đi hẹn hò! Chỉ nghĩ đến thôi mà cô bé đã hạnh phúc không chịu nổi.
Vừa lăn lộn trong chăn vừa suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, cuối cùng cô cũng gõ một dòng tin nhắn gửi đi.
Mạc Văn Nhân: \”Chị ơi, vậy mấy giờ chị đến đón em? (乖巧jpg – ngoan ngoãn)\”