Chương 117
Thời gian nghỉ ngơi nửa tháng nhanh chóng qua đi, ba tháng qua Mạc Du Tâm không chỉ có mỗi việc học mà còn phải lo cả việc thi khắc ngọc, cũng may cuộc thi tại thành phố Tây Ninh sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa, ngọa trừ sáu ngày học thì Mạc Du Tâm chỉ cần xin nghỉ một ngày là được.
Tây Ninh là thành phố ngọc thạch lớn, cho nên cuộc thi khắc ngọc sẽ được phát trực tiếp ở cách kênh, mỗi người sẽ khắc một tác phẩm với thời gian nửa ngày, nhóm đánh giá sẽ ở tại chỗ thi đánh giá chấm điểm, sau ba ngày thi người có điểm cao nhất sẽ đại diện cho thành phố Tây Ninh đi thi tỉnh.
Vào ngày thi đầu tiên Mạc Du Tâm đã lái xe đến chỗ thi từ sáng sớm, chỗ thi là một nhà hàng của tập đoàn Tô thị, Mạc Du Tâm cầm thẻ thí sinh đi vào nơi thi.
Cô được nhân viên hướng dẫn đi lên đại sảnh lầu hai, từng bàn đã được sắp xếp chỉnh tề, thí sinh dự thi không mang theo dụng cụ riêng của mình mà phải dùng dụng cụ do ban tổ chức cung cấp, kể cả ngọc khắc cũng là Ngọc Đông Lăng, loại ngọc này không có giá trị cao, cho nên có bị thí sinh phá hư cũng không gây tổn thất gì cho ban tổ chức.
Mạc Du Tâm cầm thẻ dự thi tìm chỗ ngồi của mình, trước mặt cô chính là bộ dao điêu khắc, cùng một máy khắc chạy điện, giữa bàn là Ngọc Đông Lăng, Mạc Du Tâm cười khẽ một tiếng, cảm thán ban tổ chức thật biết tiết kiệm.
Lúc này thí sinh dự thi cũng đến gần đông đủ, nhưng còn trẻ và xinh đẹp như cô thì không có ai, hơn nữa đa số tham gia thi đều là nam alpha trung niên, nữ tham gia rất ít, cho dù có thì cũng đã có tuổi, cho nên Mạc Du Tâm ngồi đó hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn tới.
Sáng 8h, cuộc thi bắt đầu, 2h chiều sẽ kết thúc cuộc thi, nếu ai khắc xong trước giờ thi quy định thì có thể về trước.
Khi cuộc thi bắt đầu, Mạc Du Tam cầm bút lên bắt đầu phác họa bản vẽ trên ngọc, nửa ngày cũng có mặt người lớn và nhỏ trên ngọc, tính ra cũng không dư nhiều, nhưng cô cũng mong là có thể làm tốt hơn.
Tranh hoa, điểu, nước chảy từ trên núi xuống, kiếp trước cô khắc không ít đến nỗi cũng không nhớ rõ, dù có là kiếp hiện tại, trước kia cô cũng đã khắc hơn mười khối ngọc cũng không khác gì, cô vẫn chắc chắn mình sẽ đứng đầu trong số những người ở đây.
Những người dự thi biết thời gian cũng không đủ, một nam alpha bên cạnh Mạc Du Tâm đã bắt đầu cầm máy điện khắc ngọc, tiếng máy phát ra âm thanh lớn, ảnh hưởng không ít người xung quanh, họ cảm giác như đang làm chậm đi, cho nên cũng có vài người bắt đầu dùng dao khắc lên.
Mạc Du Tâm vốn không hề bị ảnh hưởng từ bên ngoài, một khi để cô cầm dao khắc ngọc thì cả tâm hồn sẽ trở nên tĩnh lặng, thế giới trước mắt chỉ có ngọc trong tay mà thôi.
Hầu như trong chỗ thi mọi người đều đã dùng máy điện khắc ngọc, Mạc Du Tâm không vội vàng cầm máy khắc điện lên, dựa theo đường vẽ của mình rồi từ từ tạo nét.
Ngón tay cô thon dài cầm dao khoét từng góc nhỏ, từng chút từng chút hiện lên bản vẽ của mình, thời gian cứ vậy trôi qua, bên cạnh có không ít người đã làm hỏng ngọc, cũng có vài người phát hiện làm không được nữa nên rút lui.