Chương 116
Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm cùng nhau trải qua thế giới của hai người hết 3 ngày, đến ngày thứ tư mới đến nhà Triệu Anh Chi đón bảo bảo về, hai người thấy ánh mắt của bảo bảo cũng ủy khuất, đã 3 ngày rồi nàng không thấy mẹ và mommy đâu, nàng không còn đáng yêu nữa hay sao? hu hu hu.
Hai người nhìn đôi mắt u oán của bản bảo rồi đón nàng về nhà, Tô Ngữ Băng vừa thay đồ cho bảo bảo xong, thì để bảo bảo nằm trên giường nhỏ, bảo bảo không kịp chờ liền chơi đồ chơi của mình, nàng đã nhớ được đồ chơi và giường nhỏ của mình rồi, bảo bảo 9 tháng đã có thể hiểu được một chút rồi.
Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng ba ngày không gặp bảo bảo nên cũng rất nhớ, hai người kéo ghế đến cạnh giường nhỏ ngồi chơi cùng bảo bảo, Mạc Du Tâm chuẩn bị món dưa hấu dằm cho bảo bảo, rồi cầm muỗng đút từng chút cho bảo bảo ăn.
Bảo bảo nhìn mẹ và mommy cùng chơi với mình, liền vui vẻ, một hồi cầm hưu cao cổ chơi, một hồi há miệng ăn trái cây dằm mommy đút cho, thình thoảng còn kêu \”nha nha\” bày tỏ quan điểm của mình.
Thời gian nghỉ lễ trôi qua cũng nhanh, rất nhanh đã đến tết nguyên tiêu, trong vòng mười mấy ngày Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng bắt đầu kế hoạch cai sữa cho bảo bảo, tính ra cũng đã hơn 10 ngày bảo bảo không còn đòi bú sữa mẹ nữa, ít nhiều có Mạc Du Tâm mỗi ngày đổi món cho bảo bảo ăn, bảo bảo đã sớm quên chuyện đòi bú sữa mẹ rồi.
Buổi trưa tết nguyên tiêu thì qua nhà Triệu Anh Chi, buổi tối thì cả nhà Mạc Du Tâm cùng về lại nhà mình, Mạc Du Tâm nấu chè trôi nước cho buổi tối, lúc nước chè sôi cô cho thêm đường phèn vào, như vậy mùi vị sẽ không bị nhạt, nhưng bánh trôi lại mềm và dai, cái này em bé nhỏ ăn sẽ dễ bị nghẹn, cho nên Mạc Du Tâm chuẩn bị đồ ăn khác cho bảo bảo.
Múc cho mình và Tô Ngữ Băng mỗi người một chén chè trôi nước, bảo bảo ăn không được nên nấu riêng tiểu hoành thánh cho bảo bảo ăn, dùng chén ăn của em bé múc một chút nước canh hoành thánh rồi thổi thổi đút cho bảo bảo.
Bảo bảo cũng không từ chối sự hấp dẫn của đồ ăn mới, chỉ uống một ngụm canh hai mắt đã sáng lên, ngón tay nhỏ chỉ lên kêu \”nha nha, mẹ!\”
Mạc Du Tâm nghe thấy trong lòng vui vẻ, \”bảo bối của mommy, vừa rồi con gọi mẹ hả? mau gọi một tiếng cho mommy nghe coi.\”
Bảo bảo nghiêng đầu suy nghĩ mommy muốn nàng làm gì, hiện tại nàng có thể nghe hiểu mẹ và mommy nói gì rồi, dù mẹ và mommy nói với nàng rất nhiều, nhưng nàng vẫn chưa thể nói chuyện nhanh nhẹn được, trong lòng có nhiều điều muốn nói nhưng vẫn chưa thể nói ra được.
Bảo bảo nghĩ một chút rồi, rồi dò xét kêu một tiếng: \”ma ma\”
Chỉ có điều bảo bảo còn chưa phát âm rõ được chữ \”mẹ\” nhưng cũng khiến Mạc Du Tâm rất là vui vẻ, cô quay đầu nói với Tô Ngữ Băng, \”Ngữ Băng, cậu này xem bảo bảo gọi mình nè.\”
Tô Ngữ Băng cũng nghe được âm thanh bảo bảo gọi mẹ, liền để đồ ăn lại vội vàng đến bên cạnh bảo bảo, xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo nói với Mạc Du Tâm bên cạnh, \”Tiểu Nguyệt Lượng người ta đang gọi mình, cậu này là mommy, Tiểu Nguyệt Lượng còn chưa biết gọi đâu, bảo bảo gọi người đầu tiên chính là mẹ đúng không nào?\”