Căn phòng suốt một năm dài đằng đẵng chìm trong tĩnh mịch, một thứ âm lãnh len lỏi dù có hơi thở của người và tiếng thở khẽ của một sinh linh nhỏ bé. Hai linh hồn, mang trên mình những vết thương rỉ máu của nỗi buồn đồng điệu, đến cả khát khao cũng hòa làm một. Không lời hỏi han, không tiếng than thở, nhưng bất cứ ai đặt chân đến chốn này đều có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm và ước vọng thầm kín của cả hai.
Tưởng chừng như vậy, cuộc đời sẽ lặng lẽ trôi về cuối dòng, nhưng có lẽ, ông trời đã động lòng trắc ẩn trước nỗi cô đơn của một người và một chú chó, chỉ giáng xuống thử thách, chứ không cướp đoạt. Một năm, khoảng thời gian vừa đủ dài để nỗi nhớ nhung bào mòn, nhưng cũng đủ ngắn để hy vọng chưa lụi tàn.
Trong suốt năm ấy, Hoắc Tinh Hàn tồn tại như một chiếc máy vô hồn. Ngoại trừ việc mòn mỏi kiếm tìm bóng hình Tả Y trên những trang báo điện tử, mạng xã hội, trái tim cô dường như đã đóng băng, chẳng còn thiết tha bất cứ điều gì.
Vậy mà, vào ngày sinh nhật, ngày mà Hoắc Tinh Hàn tưởng chừng đã lạc lối trong bóng tối, ngày mà vầng trăng dịu dàng đã thôi chiếu sáng, sưởi ấm trái tim cô mỗi đêm về, định mệnh trớ trêu thay, lại một lần nữa ban tặng cô thế giới đã mất. Ánh trăng thân thương lại rọi sáng quanh cô, hơi ấm quen thuộc lại lan tỏa, sưởi ấm trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh.
Ngày này năm ngoái là vực sâu của đau đớn, ngày này năm nay lại là đỉnh cao của hạnh phúc. Món quà vô giá mà ông trời ban tặng vào ngày sinh thần, ý nghĩa hơn bất cứ châu báu nào trên thế gian.
Nằm gọn trong vòng tay Hoắc Tinh Hàn, Tả Y khẽ rúc sâu vào lồng ngực ấm áp. Trải qua mất mát, Hoắc Tinh Hàn trở nên sợ hãi hơn bao giờ hết, vòng tay ôm Tả Y siết chặt đến nghẹt thở, như sợ rằng một lần nữa, người yêu sẽ tan biến vào hư vô.
Tả Y hiểu nỗi sợ hãi của Hoắc Tinh Hàn, và chính cô cũng mang trong mình nỗi bất an. Nhưng cả hai đều hiểu đời người ngắn ngủi, không muốn mãi sống trong bóng đêm của sự lo lắng.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt yêu thương, Tả Y khẽ mỉm cười, rồi nghiêng người trao một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi đang hé mở của Hoắc Tinh Hàn. Hoắc Tinh Hàn đáp lại bằng một nụ cười hạnh phúc. Trong lòng cô trào dâng một khát khao mãnh liệt muốn giữ chặt người con gái này mãi mãi, nhưng cô cũng háo hức lắng nghe câu chuyện mà Tả Y sắp kể.
Sau nụ hôn, Tả Y khẽ hỏi: \”Chị nằm dựa lưng vào tường được không?\”
Hoắc Tinh Hàn cưng chiều gật đầu: \”Được.\” Rồi cô nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường.
Thấy Hoắc Tinh Hàn đã thoải mái, Tả Y nằm xuống, gối đầu lên bụng cô. Chiếc giường nhỏ hẹp khiến Tả Y vô thức khẽ đạp chân vào tường.
Nằm yên vị trong tư thế mong muốn, Tả Y nhìn Hoắc Tinh Hàn, một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai nở trên môi: \”Một năm trước, vào ngày xảy ra tai nạn…em đã cố gắng hết sức bơi vào bờ. Lúc đó, em thực sự tưởng mình đã chết rồi…nhưng nghĩ đến chị và Bánh Quy, em lại không cam tâm. Sức lực cạn kiệt, không thể bơi đến bờ gần nhất, em đã đánh cược số phận, nằm ngửa trôi theo dòng nước vô định. Không biết bao lâu, cho đến khi không còn cảm giác mình đang trôi nữa, em nhận ra mình đã may mắn dạt vào bờ. Phía sau bờ biển là một ngọn núi lớn, em hoàn toàn mất phương hướng. Nghĩ rằng leo lên cao có thể định vị được, nhưng trời cũng sập tối, việc tìm đường trở nên vô cùng khó khăn. Máu trên người em không ngừng chảy…nhưng em vẫn kịp nhìn thấy một cánh đồng lúa. Khi xuống gần đến ruộng, vì mất máu quá nhiều, em đã ngất đi…đợi em một chút, em uống miếng nước đã.\”