Chưa kịp để giấc mơ đêm tan vào hư ảo, cánh cửa nhà Tả Y lại rung lên những hồi chuông thô bạo, đánh thức cô khỏi vòng tay êm ái của giấc ngủ. Lần thứ hai trong buổi sớm tinh mơ, sự khó chịu như một đám mây đen kéo đến, che phủ khuôn mặt nhăn nhó của cô. Bực bội, Tả Y giật mạnh cánh cửa, giọng nói khàn đặc như tiếng sỏi đá cất lên.
\”Ai vậy? Có biết mấy giờ rồi không mà còn làm phiền người khác đang say giấc nồng hả?\”
Hoắc Tinh Hàn, người đã thức giấc từ khi bình minh còn chưa kịp rạng, cẩn thận mang theo bữa sáng ấm nóng đến cho Tả Y. Vậy mà, đáp lại tấm lòng của cô lại là thái độ cáu kỉnh, một gương mặt cau có như thể chưa từng thấy ánh mặt trời.
Không để tâm đến sự khó chịu của Tả Y, Hoắc Tinh Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc rối bù của cô, khẽ xoa đầu trêu chọc.
\”Vậy em có biết mặt trời sắp lặn đến nơi rồi không mà còn chưa chịu thức dậy?\”
Tả Y nảy giờ vẫn còn mơ màng, đầu gục lên gục xuống như một bông hoa lay ơn trước gió. Nhưng cảm giác ấm áp trên đầu và giọng nói quen thuộc kia đã kéo cô trở về thực tại. Cô dụi mắt, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn. Hình ảnh Hoắc Tinh Hàn trong bộ quần áo chỉnh tề, lịch lãm như một quý cô bước ra từ tạp chí thời trang, đập vào mắt Tả Y. Cô che miệng cười khúc khích, giọng ngái ngủ.
\”Chị vào nhà ngồi đi, đợi em đánh răng rửa mặt rồi mình đi liền. Mà sao hôm nay chị lại đến tận đây vậy?\”
Hoắc Tinh Hàn bất lực nhìn \”đứa nhỏ\” trước mặt, khẽ thở dài rồi hơi gằn giọng.
\”Hỏi nhiều quá. Nhanh chân lên còn đi.\”
Tả Y nghe xong liền ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh. Hoắc Tinh Hàn ở ngoài cũng nhẹ nhàng đặt bữa sáng đã chuẩn bị lên chiếc bàn ăn nhỏ. Lúc Tả Y xong xuôi đi ra, nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn thơm ngon, cô không khỏi ngạc nhiên nhìn Hoắc Tinh Hàn hỏi.
\”Chị biết nấu ăn sao? Chị muốn cùng em dùng bửa sáng sao?\”
Hoắc Tinh Hàn, người mà từ nhỏ đến lớn chưa từng đặt chân vào bếp, mọi thứ đều có người hầu cận chuẩn bị sẵn, đến một ngón tay cũng chẳng cần động. Nhìn Tả Y cứ đứng ngây người chờ đợi câu trả lời, Hoắc Tinh Hàn khẽ lắc đầu, rồi nở một nụ cười dịu dàng, tiến đến nắm tay Tả Y kéo đến ghế, đặt cô ngồi xuống rồi cầm đôi đũa đưa cho Tả Y.
Tả Y nhận lấy đôi đũa, ánh mắt vẫn không rời Hoắc Tinh Hàn, mím môi hỏi một câu hỏi mà bấy lâu nay cô vẫn luôn thắc mắc.
\”Hoắc Tinh Hàn, tại sao chị lại quan tâm em? Tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?\”
Rốt cuộc đứa nhỏ này đã trải qua những gì mà dựng lên một hàng rào phòng vệ cao đến thế? Phải chịu bao nhiêu tổn thương mới nghi ngờ cả lòng tốt của người khác như vậy? Hoắc Tinh Hàn thầm nghĩ, một nỗi xót xa nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim cô. Dịu dàng đặt bàn tay ấm áp lên mái tóc mềm mại của Tả Y, cô ân cần nuông chiều đáp.
\”Vì em ngốc… và vì tôi rảnh.\”
Tả Y khẽ \”xì\” một tiếng, rồi bắt đầu gắp miếng salad tươi mát cho vào miệng, vừa nhai vừa nói, giọng điệu chân thành.