Sau khi kết thúc hôn lễ của Phác Kiệt, sau nửa năm dày công, tiệm cà phê cuối cùng cũng trang hoàng xong, tuy rằng Kim Trân Ni thiết kế chính, nhưng đại bộ phận chi tiết dựa theo ý tưởng của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa mà khai triển. Phong cách tươi mát mang theo hơi thở của sự hiện đại, Phác Thái Anh vẫn luôn muốn một cửa hàng như vậy, mà hiện tại, hoàn toàn giống như lâu đài trong mơ.
\”…… Chỗ này… Chỗ này…… Còn có chỗ này…… Đều phải để tranh của chị……\”
Phác Thái Anh lôi kéo Lạp Lệ Sa, đi tới đi lui trong tiệm cà phê trống trải, bởi vì thời gian rất gấp, còn có vài thứ chưa bố trí đầy đủ.
Lầu hai có một phòng vẽ tranh lớn, Phác Thái Anh đặc biệt vì Lạp Lệ Sa bày ra. Nàng cùng Lạp Lệ Sa đều thích yên tĩnh, cho nên bỏ ra rất nhiều tâm huyết để chọn nội thất, mặc kệ là pha lê hay mặt tường, cho dù ở phố xá sầm uất, chỉ cần vừa tiến đến nơi này, giống như là tiến vào một thế giới khác, yên tĩnh đến mức cảm giác thời gian đều trôi qua thong thả.
Phác Thái Anh đứng ở trên lầu, xem ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lại nghe không đến một chút thanh âm, ồn ào náo động là của người khác, yên tĩnh an nhàn thoải mái là của các nàng, Lạp Lệ Sa theo thói quen từ sau lưng ôm lấy Phác Thái Anh, ôn nhu hỏi: \”Suy nghĩ cái gì?\”
\”Em có cảm giác giống như mình đang nằm mơ.\” Phác Thái Anh cảm thụ cái ôm ấm áp, đã bốn năm, hơi thở trên người nàng vẫn không hề khiến mình ngao ngán, so với bất kì loại nước hoa nào cũng đều dễ ngửi,
\”Chuẩn bị tốt làm vợ lão bản sao?\”
Nhớ tới lúc trước khi Phác Thái Anh nói những lời này, Lạp Lệ Sa cho rằng nàng chỉ đang nói giỡn, khi đó nàng vẫn luôn xem nhẹ quyết tâm của Phác Thái Anh. Bốn năm, khi Lạp Lệ Sa lần đầu gặp Phác Thái Anh, nàng vẫn là nữ hài thích buộc tóc đuôi ngựa, mà hiện tại, Phác Thái Anh 26 tuổi, toàn thân bắt đầu lộ ra một cỗ thành thục nữ nhân ý nhị.
\”Vậy tiền lương đều thuộc về vợ lão bản sao?\” Lạp Lệ Sa thoải mái cọ sườn mặt của nàng, nửa đùa nửa thật hỏi.
\”Tiền lương là của em ——\” Phác Thái Anh \”Phản bác\” Lạp Lệ Sa, sau đó cười xoay đầu khẽ hôn môi nàng một chút, \”Em là của chị.\”
Lạp Lệ Sa liếc mắt trừng nàng, bắt lấy tay Phác Thái Anh hướng mặt nàng vỗ nhẹ, cười thấp giọng dỗi nói, \”Đáng ghét.\”
\”Lão bản nương ——\” Phác Thái Anh xoay người cùng nàng ôm nhau, như vậy càng dễ nói chuyện, \”Đặt cái tên đi.\”
\”Gọi là Tứ Niên.\” Lúc chưa gặp mặt, Phác Thái Anh dùng văn tự làm bạn với nàng bốn năm, sau khi về nước gặp nhau, Phác Thái Anh như hình với bóng làm bạn nàng bốn năm, cái nào cũng có ý nghĩa quan trọng đối với nàng.
\”Ừm, vậy gọi là Tứ Niên đi.\” Lúc Lạp Lệ Sa xuất bản tập tranh trong nước《 đường chân trời 》cũng lấy bút danh là Tứ Niên, Phác Thái Anh hiểu rõ hai chữ này đối với các nàng có ý nghĩa quan trọng nhường nào. Lại nói tiếp, lúc tập tranh mới xuất bản, Phác Thái Anh còn đề bút đem câu chuyện tình yêu của nàng cùng Lạp Lệ Sa viết vào.
Từ lần Lạp Lệ Sa chủ động cùng chính mình đề qua một lần xuất bản công việc, Phác Thái Anh liền đem chuyện này ghi tạc trong lòng, tập tranh của Lạp Lệ Sa không thể xuất bản ở trong nước, Phác Thái Anh vẫn luôn cảm thấy có điểm tiếc nuối. Nếu có thể ở trong nước xuất bản, nhất định sẽ càng có sức ảnh hưởng, này cũng không phải vì theo đuổi danh lợi, chỉ là hy vọng nhiều người hâm mộ có thể nhìn đến, tựa như chính mình năm đó.