[Bhtt-Cao H] [Chaelisa] Thao Loạn Ảnh Hậu – Chap 22 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Bhtt-Cao H] [Chaelisa] Thao Loạn Ảnh Hậu - Chap 22

“Uy, Mẫn tỷ nha, ta trước cùng Sa di đi cùng, tỷ chờ một chút nói với Hân Nhiên A di một tiếng!” Phác Thái Anh ngồi ở ghế phụ, trong mắt không dấu được ý cười, trong giọng nói còn mang theo một tia nghịch ngợm. Sau khi nói xong, nàng không để ý người đại diện bên kia nộ khí, hướng Lạp Lệ Sa hô một tiếng.

“Sa di, đi mau!”

Ảnh hậu có thể lao động tự mình lái xe cũng chính là nàng, Lạp Lệ Sa từ trước đến nay thận trọng thủ lễ, nhưng trước mặt Phác Thái Anh, lại nửa điểm nguyên tắc cũng không giữ được, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng đến biểu lộ bất đắc dĩ của hai người đại diện. Nhưng cho dù là như thế, nàng vẫn một cước giẫm chân ga, cùng Phác Thái Anh rời khỏi đoàn phim.

“Sư phụ, cùng đồ nhi bỏ trốn, người có hối hận không?” Cúp điện thoại, Phác Thái Anh trên mặt lộ ra vẻ cung kính, bàn tay cũng tự nhiên đặt lên đùi Lạp Lệ Sa, bàn tay thuận hoa văn quần khẽ vuốt trên dưới.

“Nghịch đồ !” Lạp Lệ Sa cười giận nàng một tiếng, ngữ khí thân mật tự nhiên. Hai người đều đã hơ khô thẻ tre, Tiểu Anh muốn ra ngoài giải sầu một chút, coi như nàng muốn cự tuyệt, khi nhìn thấy cầu khẩn trong mắt đối phương, liền sẽ không khước từ được. Nói như thế nào đây, Tiểu Anh, khả năng chính là khắc tinh trời sinh của nàng.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người hẹn hò, Phác Thái Anh thần thần bí bí nói chọn chỗ tốt, Lạp Lệ Sa không nghi ngờ gì, liền thuận theo lời hướng dẫn của nàng mà lái xe. Chỉ là mục đích đến khiến cho nàng dở khóc dở cười: “ Đây chính là nơi tốt con chọn sao? Con xác định chúng ta muốn ở trong đạo quán giải sầu chứ?”

Phác Thái Anh mười phần tin tưởng nói: “Tất nhiên rồi, con điều tra rồi, chỗ này rất xinh đẹp, mà bình thường cũng ít người” Dường như sợ Lạp Lệ Sa rời đi, nàng lại mười phần khéo léo nói lời hữu ích “Chúng ta có thể thuận đường thắp hương, con cũng muốn để lão thiên gia chứng cho chúng ta là ông trời tác hợp”.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy dáng dấp của nàng, trong lòng đã sớm mềm ra, Phác Thái Anh xem như bắt lấy nàng uy hiếp, nghe những lời phía sau, trong lòng càng ngọt càng mềm, thật sự là cảm thụ kỳ quái. Nàng cưng chiều sờ sờ mũi Phác Thái Anh “Đi thôi”.

Phác Thái Anh lập tức giữ chặt tay Lạp Lệ Sa, nghĩ đến muốn ở trước mặt Sa di biểu hiện một phen, để cho Sa di hôm nay thật vui vẻ. Để chuẩn bị cho buổi xuất hành này, hai người đều trang điểm đơn giản, xem như hơi che giấu tai mắt người khác. Phác Thái Anh mặc một bộ thể thao tươi mát, thân thể vốn thanh xuân càng lộ ra vẻ sức sống. Màu da của nàng vốn trắng nõn, mũ áo thuần trắng mặc trên người nàng càng khiến cho nàng có mấy phần thiên sứ. Lạp Lệ Sa lại mặc áo khoác màu đen, thành thục ổn trọng mang theo vài phần cảm giác thần bí, để Phác Thái Anh bên cạnh không dời mắt được.

“Sa di thật là dễ nhìn” Nàng nháy mắt, cười một mặt thỏa mãn “Thật đẹp”

“Nếu như dì không dễ nhìn liền không đẹp đúng không?” Lạp Lệ Sa tựa hồ muốn nói đùa, trên thực tế lại mong chờ Phác Thái Anh đáp lại. Nàng so với Phác Thái Anh lớn hơn rất nhiều, mặc dù biết Phác Thái Anh thật lòng, nhưng vẫn nhịn không được có chút bận tâm. Làm ảnh hậu tam kim, Lạp Lệ Sa bình sinh chỉ ở trước mặt hai người có cảm giác dao động, người đầu tiên là Phác Viễn Minh lúc diễn thuyết ở sơ trung, khi đó nàng chưa thành danh, đối với Phác Viễn Minh tự ti mặc cảm là bình thường. Nhưng lúc này đối diện với Phác Thái Anh, nàng tựa như là yêu thương tiểu cô nương này, thời thời khắc khắc nghĩ muốn được lời xác minh từ đối phương. Thêm càng nặng nề lo lắng, Lạp ảnh hậu cũng không ngoại lệ.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.