[Bhtt – Abo] Tình Đầu , Duyên Sau – 9. Đừng thương hại em lúc này. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 34 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Bhtt – Abo] Tình Đầu , Duyên Sau - 9. Đừng thương hại em lúc này.

Tuệ Mẫn bước ra khỏi phòng, những bước chân của cô vang lên thật nặng nề. Cảm giác bối rối và lạ lẫm quấn chặt lấy cô như một tấm lưới vô hình, không thể tháo gỡ.

Sau khi Tuệ Mẫn rời đi , Mộc Miên dựa vào tường thở gấp từng nhịp . Cô ngồi gục dưới nền đất , mồ hôi ướt đẫm lưng. Áo đồng phục đã cởi ra một nửa , cổ áo mở bung, lộ ra vệt mồ hôi mảnh lăn từ hõm cổ xuống giữa ngực. Mỗi nhịp thở của cô đều run rẩy, lồng ngực phập phồng đầy kìm nén.

Phát tình đầu tiên.
Không có Omega nào ôm lấy cô.
Chỉ có mùi hoa nhài nhạt nhòa còn sót lại trên vai áo – mùi của Tuệ Mẫn – đang khiến bản năng trong cô điên cuồng gào thét.

Tuyến thể sau gáy nóng rực, từng đợt sóng pheromone không kiểm soát được vẫn đang âm ỉ lan ra.Bàn tay lần xuống, lướt nhẹ qua lớp da bụng dưới — lạnh so với phần còn lại của cơ thể.

Ngón tay cô khẽ chạm vào viền trong của chiếc quần nhỏ, rồi luồn vào đụng thứ nóng rực đang dũng mãnh ngẩng đầu .

Động tác trúc trắc khiến cô không thể thoả mãn , thịt vật càng ngày càng trướng to . Mộc Miên thở gấp , lồng ngực phập phồng đầy kiềm nén . Cô nhắm mắt lại, để mặc trí nhớ lặp lại khoảnh khắc vành tai mình bị môi Tuệ Mẫn lướt qua. Bàn tay cầm thịt vật di chuyển động tác càng thêm thô bạo , nóng nảy.

\” a…ha Tuệ Mẫn …\”

\”Mẫn Mẫn ..\”

Mộc Miên gọi khẽ tên của Tuệ Mẫn , giọng run rẩy ,chức chứa dục vọng. Tay cô bấu vào phần nấm đầu khiến nó vừa đỏ vừa tím như sắp muốn nổ tung,động tác lên xuống ngày càng gấp gáp. Cơ thể run lên, rồi thả lỏng. Khoái cảm đến như một đợt sóng trào ngắn ngủi. Từng đợt chất lỏng bắn đến sàn nhà , tin tức tố dày đặc cả một căn phòng.

Cao trào qua đi, hơi thở của cô vẫn còn dồn dập, lồng ngực phập phồng như vừa bơi qua một cơn giông.

Mộc Miên nằm đó, mồ hôi ướt đẫm sống lưng, tóc dính bết vào thái dương, còn tay vẫn buông lơi bên hông – chưa kịp rút lại.

Đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà ,một màu xám lạnh.

Không có ánh mắt ai dõi theo.
Không có cái ôm ấm áp nào chờ đợi.
Chỉ có mùi pheromone lảng vảng trong không khí – mọi thứ chỉ khiến cô thấy trống rỗng.

Ánh mắt Mộc Miên dần di chuyển – từ trần nhà, xuống thân thể chính mình.

Chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, mở gần hết nút.
Phần bụng dưới vương chút ẩm ướt.
Và một ít chất nhầy vẫn còn dính lại trên tay cô.

Cô cắn răng, tự giễu bản thân mình thật nực cười. Mộc Miên đưa tay lên che mắt, cười khẽ – một tiếng cười nghẹn ngào, không có chút giễu cợt, chỉ toàn cay đắng.

\”Chưa là gì … mà đã thảm hại như thế này rồi …\” Cô thì thầm với chính mình, giọng khô khốc. Dọn dẹp đống hỗn độn đó xong xuôi , cô rời khỏi đó.

Sau cơn mưa , cô về nhà thì cũng đã vào buổi tối . Cánh cửa mở ra giữa ánh đèn vàng nhạt.
Mộc Miên khẽ bước vào, động tác chậm rãi như thể sợ phá vỡ bầu không khí đang yên tĩnh trong căn nhà.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.