Trường học buổi sáng lạnh hơn mọi khi.
Mộc Miên đứng bên lan can tầng ba, tay bám nhẹ vào thanh sắt đã hơi ướt sương. Cô đã đến trường từ rất sớm, sớm đến mức hành lang còn trống, chỉ có tiếng quét lá và tiếng loa kiểm tra âm thanh vang vọng từ xa.
Cơ thể cô đã ổn định sau phân hoá. Alpha.
Lý trí bảo rằng đó là điều bình thường.
Nhưng cảm xúc lại chẳng dễ chấp nhận như thế.
Mộc Miên tự hỏi, không biết Tuệ Mẫn đã phân hoá từ khi nào. Tại sao lại giấu? Và… tại sao trong ngần ấy thời gian, cô không hề nhận ra?
Trước mặt mọi người, cô vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước. Nhưng bên trong, có thứ gì đó đã thay đổi — một khoảng cách vô hình, vừa mơ hồ vừa sắc bén, cứa vào những kỷ niệm từng ngỡ là vĩnh viễn nguyên vẹn.
Giờ ra chơi, Mộc Miên lặng lẽ bước dọc hành lang khu lớp khối trên.
Tuệ Mẫn đang đứng ở chỗ cũ — chỗ họ từng cùng ăn kem năm ngoái, từng trốn kiểm tra thể dục hồi lớp dưới, từng cùng nhìn pháo hoa dịp lễ trường.
Mộc Miên bước chậm lại.
Tuệ Mẫn không quay đầu, nhưng giọng nói vang lên rất rõ:
\”Phân hoá rồi à?\”
Mộc Miên im lặng.
Tuệ Mẫn quay lại. Nét mặt cô không thay đổi, nhưng đôi mắt lại không giấu nổi mỏi mệt:
\”Chúc mừng. Giờ thì… em mạnh mẽ như mong muốn rồi đấy.\”
Mộc Miên không đáp.
Cô chỉ nhìn Tuệ Mẫn trong vài giây ngắn ngủi, rồi khẽ cúi đầu:
\”…Em không cần mạnh mẽ.\”
Giọng cô nhỏ đến mức gần như tan vào khoảng trống giữa hai người, nhưng không cách nào giấu được nỗi buồn đang trào lên trong mắt.
Tuệ Mẫn khựng lại một nhịp.
Nhưng rồi vẫn quay mặt đi.
\”Vậy em muốn gì?\”
Mộc Miên ngẩng đầu. Ánh mắt không còn né tránh.
\”Muốn biết… tại sao chị không nói cho em biết.\”
Tuệ Mẫn im lặng.
Mộc Miên vẫn tiếp tục, giọng đều đều như đang cố nuốt hết mọi cảm xúc:
\”Tại sao chị phân hoá rồi… mà em không hề hay biết?\”
\”Tại sao lại giấu em?\”
Cô cười khẽ.
Nụ cười lặng như mặt hồ tắt gió – không gợn sóng, nhưng lại khiến người ta lạnh đến tận tim.
\”Nếu chị sợ em, hay sợ thứ cảm xúc này… thì em hiểu.\”
\”Nhưng nếu chị tin em dù chỉ một chút… thì lẽ ra, chị nên nói.\”
Tuệ Mẫn bấu nhẹ quai cặp.
Trong lòng trỗi lên một cảm xúc rất lạ — không phải giận, không phải trách, chỉ là… có điều gì đó vừa tuột khỏi tay, khiến cô không thể nhìn thẳng vào mắt Mộc Miên nữa.
\”Em không cần chị trả lời. Em biết rồi.\”
Mộc Miên nói, rồi quay lưng bước đi.
Không vội vàng, không níu kéo.
Chỉ để lại sau lưng một câu hỏi… không cần đáp án.
Tuệ Mẫn đứng im lặng, cảm giác trái tim như bị ai bóp nghẹt, tuy không có giọt nước mắt nào, nhưng cũng chẳng hiểu sao lại cảm thấy nghẹn ngào.